Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 274

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:57:04
Lượt xem: 19

Các tướng sĩ thủ thành lúc này mới hô lên từng trận reo hò mừng rỡ như nước thủy triều.

Thần sắc của Tạ thứ sử cũng khẽ buông lỏng. Hắn nghĩ Chu Tuân là thân tín của Thái tử, tất nhiên biết rõ nội tình, nhưng lại không biết đây chỉ là suy đoán của Chu Tuân, nói ra cũng chỉ là vì muốn trấn an lòng quân mà thôi.

Tạ thứ sử vừa trông thấy Chu tướng quân, tựa như tìm lại được xương cốt của chính mình. Hắn liên tục nói cảm tạ, nhưng lập tức như chợt nhớ ra cái gì, liền hạ thấp giọng hỏi:

Sao Chu tướng quân đi rồi mà còn quay lại? Nương nương không sao chứ?

Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghi Thu đã tung người xuống ngựa đi về phía bọn họ. Nàng cũng mặc huyền giáp giống như các binh lính khác, trong n.g.ự.c ôm mũ trụ, hướng Tạ thứ sử thi lễ một cái:

Tạ thứ sử từ khi chia tay đến giờ vẫn bình an chứ? Sắc mặt Tạ thứ sử lập tức tái mét:

Lâm... Lâm công tử sao cũng ở đây?

Thẩm Nghi Thu nói:

Tạ sứ quân không cần phải lo lắng, đây là quyết định của bản thân ta. Nếu điện hạ có trách tội xuống, ta sẽ một mình gánh chịu.

Ngừng một chút lại nói:

Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, có thể mượn quý phủ để thương nghị chút không?

Tạ thứ sử vội nói:

- Xin mời Lâm công tử cùng Chu tướng quân.

Dứt lời hạ lệnh cho quân coi giữ mang cấm vệ binh mã đi cắm trại hạ trại.

Thẩm Nghi Thu trở mình lên ngựa, đi theo Chu Tuân cùng Tạ thứ sử đến phủ thứ sử.

Cho tới lúc này, nàng mới có thời gian để nhìn ngắm xung quanh.

Mấy ngày trước thành Linh Châu còn đang bừng bừng sức sống, bây giờ đã trở thành một mảnh hỗn độn. Tường thành đã bị xe b.ắ.n đá của Đột Kỵ Thi đập nát tạo thành mấy khe hở, quân phòng thủ đang đứng đan xen che kín lỗ thủng.

Bốn phía trong thành tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc, những t.h.i t.h.ể chưa kịp chôn chất thành đống dưới chân tường. Dân phu đem những t.h.i t.h.ể của quân thủ thành đặt lên xe ba gác rồi kéo đi chôn, vẻ c.h.ế.t lặng trên mặt còn nhiều hơn vẻ buồn bã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-274.html.]

Có người đang kêu rên, có người lại khóc nức nở. Gió lạnh đem những âm thanh của bọn họ thổi vào trong lòng của người khác.

Thẩm Nghi Thu ngồi trên ngựa quay đầu lại, ánh mắt đi qua tường thành, trông thấy núi Hạ Lan dưới ánh nắng chiều tà, hình dáng giống như một con tuấn mã.

Nàng hướng về phía phần mộ của phụ mẫu, ở trong lòng yên lặng nói:

A da a nương, hai người nhất định phải phù hộ cho bách tính Linh Châu.

-----

Mỗi ngày đều có ngựa của tướng quân đưa thư tình báo tới Linh Châu.

Hầu như bức thư nào cũng mang tin xấu mới. Định Viễn thất thủ, quân Tân Bảo chưa đánh trận nào đã xin hàng. Hoài Viễn thất thủ, hai vạn binh lực Sóc Phương toàn quân gần như bị diệt trong một trận chiến... Thiết kỵ của Đột Kỵ Thi đi gần một ngày đã tới thành tiếp theo, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi quân binh đã tới dưới thành Linh Châu.

Mà truyền lệnh từ thành Lương Châu tới quân nhu Sóc Phương phải mất bốn ngày. Quân Sóc Phương ở cách xa ba ngàn dặm, hy vọng duy nhất bây giờ chính là viện binh của Bân Châu.

Ban ngày hắn cùng Đại hoàng tử cò kè mặc cả, khua môi múa mép với nhau. Ban đêm lại vô cùng lo lắng cho thành Linh Châu đang bị vây hãm, chưa được mấy ngày đã gầy đi rất nhiều.

Vào ngày thứ mười sau khi Đột Kỵ Thi tiến vào biên ải, hắn mới nhận được tin tức từ Chu Tuân, biết được hắn mang theo chín trăm binh mã trở về Linh Châu, trong lòng mới hơi yên tâm hơn chút.

Chín trăm người này nhìn qua tuy chỉ như hạt cát trong sa mạc, nhưng từng người đều có thể lực vượt trội, võ nghệ cao siêu, có thể lấy một địch mười trong nhóm tinh nhuệ.

Càng quan trọng hơn đó là, Chu Tuân là một vị tướng dũng cảm, nhanh nhẹn thông minh. Có hắn ở đó, mấy ngàn binh lực của thành Linh Châu cũng không đến mức chia năm xẻ bảy nữa.

Mà không để ý đến sự an nguy của mình, để Chu Tuân cùng chín trăm tướng sĩ trở về Linh Châu, chính là Thái tử phi của hắn.

Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ câu nói ngày đó của Trương hoàng hậu, rằng vợ chồng là một thể, phải dựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau, đi hết cả đời người.

Bức thư báo bình an đầu tiên của Thẩm Nghi Thu cũng tới cùng ngày này.

Sau đó, mỗi một ngày hắn đều nhận được thư của nàng. Trong thư thường thường chỉ có mấy lời nói ngắn gọn, đơn giản như nói cho hắn biết đã tới dịch quán nào, thế nhưng lại khiến cho hắn yên tâm hơn rất nhiều.

Lại trôi qua thêm bốn năm ngày nữa, hắn đoán chừng quân tiếp viện của Bân Châu đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, đồ quân dụng chuẩn bị xuất phát rồi. Đang nghĩ tới đây, liền có thị vệ đến bẩm, nói thư hồi âm của Bân Châu tới.

Uất trì Việt vôi vàng mở phong thư ra, đưa mắt nhìn lướt qua trên giấy viết thư, sắc mặt lập tức trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

Loading...