Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 276

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:58:55
Lượt xem: 44

Tạ thứ sử vốn cũng có ý đó, lúc này thấy nàng đã cho mình đủ mặt mũi, làm sao dám nói hai lời nữa. Hắn trịnh trọng khom người hướng Chu Tuân hành lễ:

Đa tạ Chu tướng quân đã cứu tướng sĩ cùng bách tính Linh Châu thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, xin hãy nhận của Tạ mỗ một lạy.

Chu Tuân liền vội vàng đứng lên đáp lễ:

Tạ sứ quân nói quá lời rồi. Thẩm Nghi Thu nói:

Vậy chuyện điều binh khiển tướng xin phó thác lại cho Chu tướng quân. Ngoài ra, ta còn một số ngu kiến, không biết có được hay không, mong hai vị góp ý cho.

Nàng ngừng một chút nói:

Đầu tiên, xin Tạ sứ quân chiêu mộ thêm những dũng sĩ ở trong dân chúng để chia nhau làm những việc lặt vặt như thu thập cung tên, vận chuyển đất đá, sửa chữa tường thành, trợ giúp thương binh và an táng thi hài các binh sĩ. Bớt được những việc vặt như thế này, thì các tướng sĩ có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, sau đó mới có sức khỏe để ngăn chặn quân địch được.

Chu Tuân cũng gật đầu:

Hôm nay Chu mỗ nhìn thấy mấy người khiêng tên đá lên tường thành đều là các tướng sĩ, như vậy đúng là hao tổn thể lực một cách uổng phí.

Tạ thứ sử nói:

Lẽ ra Tạ mỗ nên sớm nghĩ tới, thực lấy làm hổ thẹn mà. Thẩm Nghi Thu nói tiếp:

Thứ hai, xin Tạ thứ sử ra lệnh cho các Phật tự, đạo quán và y quán trong phường thu nhận cứu chữa cho các thương binh, tất cả chi phí sẽ do châu phủ bỏ tiền. Ngoài ra còn phải mua thêm thuốc trị thương, máy móc và các vật liệu cần thiết từ tay thương nhân nữa.

Đối với một số lượng lớn thương binh, nếu chỉ dựa vào các y tiến sĩ của châu phủ hoặc các đại phu của y quán thì nhất định là không đủ. Vậy nên bây giờ rất nhiều Phật tự trong phường đều có xây dựng thêm các phòng bệnh để cứu chữa cho các tín đồ nghèo khổ. Rất nhiều tăng nhân cũng đều biết chút y lý, lý thuyết y học.

Chưa nói người đương thời tin Phật rất nhiều, để thương binh nghỉ ngơi tại chùa miếu, nghe Phạn âm Phật pháp cũng có thể làm dịu bớt cơn đau.

Hai người đều gật đầu đông ý, Chu Tuân nói thêm:

Trương binh được chữa trị cẩn thận cũng có thể nâng cao sĩ khí, khiến cho tướng sĩ không phải lo lắng về sau.

Thẩm Nghi Thu lại nói:

Ngoài ra, hiện tại đang là mùa hè, khí hậu càng ngày càng nóng, sau chiến tranh sẽ rất dễ bùng phát ôn dịch, quân địch cũng sẽ đem những t.h.i t.h.ể bị nhiễm ôn dịch thả vào trong thành. Vậy nên phải an táng cho thi hài của các tướng sĩ càng nhanh càng tốt. Còn xin Tạ sứ quân lệnh cho các y tiến sĩ mau chóng thương lượng đối sách, để sớm có biện pháp dự phòng.

Chu Tuân đối với nàng không khỏi có chút lau mắt mà nhìn:

Nương nương nói rất có lý, đó cũng là một cách tốt để thủ thành.

Thẩm Nghi Thu nói:

Chu tướng quân quá khen rồi, mấy suy nghĩ này chỉ là thuận theo lẽ thường mà ra thôi.

Ba người bàn bạc rồi quyết định, Tạ thứ sử liền đi hạ lệnh bố trí.

Thẩm Nghi Thu đợi hắn rời đi rồi, lúc này mới nói với Chu Tuân:

Theo ý kiến của Chu tướng quân, viện binh của Bân Châu chừng nào đến?

Chu Tuân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

Từ Bân Châu đến Linh Châu, nếu hành quân thần tốc thì khoảng chừng sáu bảy ngày. Lại tập hợp binh mã, chuẩn bị lương thực, đồ đạc quân nhu để xuất phát, thì phải thêm ba ngày nữa. Vậy tổng cộng là mười ngày, nhất định sẽ tới nơi.

Thẩm Nghi Thu khẽ nhíu mày, thần sắc có chút ngưng trọng.

Chu Tuân cho là nàng đang lo thành không thủ nổi mười ngày, nhướng mày nói:

Nương nương yên tâm, cho dù có phải đầu rơi m.á.u chảy, mạt tướng cũng sẽ giữ được mười ngày.

Thẩm Nghi Thu lắc đầu, day day huyệt thái dương, thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy:

Không phải ta không tin Chu tướng quân, chỉ là mong Chu tướng quân hãy chuẩn bị tốt công tác thủ thành trong mười lăm ngày.

Chu Tuân kinh ngạc nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-276.html.]

Tại sao?

Chỉ mong là ta lo xa thôi.

Nàng không nói tiếp nữa, chuyển hướng đề tài:

Xin Chu tướng quân mau chóng điều binh, tối nay để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức, để sẵn sàng cho trận đại chiến ngày mai.

Nàng đứng dậy chỉnh đốn lại trang phục, trịnh trọng thi lễ với hắn một cái:

Ta thay mặt cho bách tính Linh Châu, đa tạ Chu tướng quân.

----

Uất Trì Việt nhận được quân báo của Bân Châu, liền lập tức triệu Ngũ hoàng tử cùng một đám quan lại vào trong trướng.

Hắn đem bức thư đưa cho Binh bộ thị lang Lý Huyền Đồng, nói ngay vào điểm chính:

Quân Bân Châu mới xuất phát được hai ngày, đã bị Thánh nhân cấp lệnh triệu hồi.

Lý Huyền Đồng còn chưa kịp xem hết quân báo đã lắp bắp kinh hãi:

Tại sao lại thế? Uất Trì Việt nói:

Thánh nhân lệnh quân trấn thủ Bân Châu trở lại bảo vệ kinh thành.

Hai đầu mày Uất Trì Uyên nhíu chặt vào nhau:

Vậy còn Linh Châu thì làm sao bây giờ? Uất Trì Việt nói:

Thánh nhân lệnh cho tướng sĩ Linh Châu tự thủ, đợi quân chủ lực Sóc Phương tới giải vây.

Ngũ hoàng tử mang vẻ mặt khó có thể tin, lòng đầy căm phẫn:

Quân chủ lực của Sóc Phương hiện tại chắc mới ra khỏi Ngọc Môn Quan thôi nhỉ? Mà chỗ đó cách Linh Châu ít cũng phải ba ngàn dặm, chờ bọn họ tới nơi ứng cứu, ít nhất cũng phải mất một

tháng nữa. Mà thành Linh Châu chỉ bằng mấy quân lính còn dư lại kia cố thủ, làm sao có thể...

Uất Trì Việt liếc nhẹ đệ đệ một cái.

Trong nháy mắt Ngũ hoàng tử đã lập tức hiểu ra, một dòng m.á.u nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn đỏ bừng mắt nói:

Ông ấy căn bản chẳng hy vọng có thể giữ được thành Linh Châu! Ông ấy chỉ quan tâm tới an nguy của bản thân mình mà thôi.

Nếu đổi lại là trước kia, Uất Trì Việt chắc chắn sẽ quở trách đệ đệ, dặn dò hắn ăn nói cho cẩn thận. Nhưng bây giờ hắn đang cố gắng hết sức để kìm nén lửa giận sôi sục trong đáy lòng, nên cũng chẳng để ý tới việc đi chặn miệng của Uất Trì ngũ lang lại, chỉ thản nhiên nói:

Đối với Thánh nhân mà nói, nếu mất đi thành Linh Châu thì có thể để quân Sóc Phương tới đoạt lại. Nhưng Bân Châu cách Trường An chỉ có ba trăm dặm, nếu điều quân trấn thủ đi rồi, binh lực của Trường An sẽ trống rỗng, làm sao có thể yên tâm được.

Lý Huyền Đồng cau mày, lắc đầu liên tục:

Trong lòng A Sử Na Di Chân có oán hận, nhất định sẽ lấy bách tính thành Linh Châu ra để trút giận. Hơn nữa thành Linh Châu còn bao gồm cả Lưỡng Quảng*, nếu để cho người Đột Kỵ Thi chiếm mất, đến lúc đó công thủ dễ thế, muốn đoạt lại, không biết phải hao tổn mất bao nhiêu tướng sĩ của Sóc Phương đây? Chuyện này... chuyện này...

Lưỡng Quảng là tên của một vùng đất Việt cổ mà ngày nay bao gồm tỉnh Quảng Đông, Khu tự trị Choang Quảng Tây và tỉnh Hải Nam, Đặc khu hành chính Hong Kong và Đặc khu hành chính Macau của Trung Quốc.

Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm:

Ta và ngươi đều hiểu rõ đạo lý này, Thánh nhân càng không thể nào không biết. Bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, quan trọng nhất bây giờ là phải nghĩ ra biện pháp đối phó.

Nói cho cùng thì Hoàng đế cũng chỉ lấy bản thân mình làm trọng, còn xã tắc bách tính thì sao cũng được. Nếu như hắn ở Trường An, cho dù có phải phát động phản đối bằng vũ trang hắn cũng nhất quyết phái quân Bân Châu đi cứu Linh Châu. Nhưng mà bây giờ hắn lại ở tận Lương Châu xa xôi, có muốn cũng không thể làm gì được.

Lý Huyền Đồng nói:

Trong triều có một đám các cánh tay đắc lực như Lư thượng thư, Trương thái úy ở đó, nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm, họ nhất định sẽ khuyên can Thánh nhân.

Uất Trì Việt gật gật đầu, Trương hoàng hậu cũng sẽ không để cho Hoàng đế tùy ý làm bậy, nhưng nói đến chuyện này cũng phải mất đến vài ngày.

Hắn chỉ nói:

Tướng sĩ cùng bách tính thành Linh Châu sẽ không kham nổi. Binh lực của quân địch mạnh gấp mười mấy lần quân thủ thành, hơn nữa phần lớn lại toàn là những tinh binh có kinh nghiệm chinh chiến sa trường lâu năm.

Loading...