TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:58:57
Lượt xem: 23
Khi công và thủ đều ở phía sau, vậy còn phải dựa vào việc "tiếp nhiên liệu" nữa. Hai bên giao chiến hao tổn rất nhiều binh lực, nếu kéo dài thêm một ngày, nguy cơ thành Linh Châu thất thủ lại tăng thêm một phần.
Mọi người ở đây đều hiểu rất rõ.
Uất Trì Việt nói:
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể phát binh của Lương Châu đi cứu viện. Cô có hai ngàn cấm quân tinh nhuệ, ngoài ra còn có bốn ngàn binh châu phủ cùng một vạn quân Hà Tây.
Lý Huyền Đồng nhíu mày:
Nhưng thành Lương Châu không thể không có ai trấn giữ. Uất Trì Việt gật gật đầu:
Ít nhất phải để lại hai ngàn binh châu phủ cùng một nửa quân Hà Tây ở lại để trấn giữ Lương Châu.
Lý Huyền Đồng lại nói:
Với số binh lực ít ỏi như thế, lại không có tướng lĩnh chỉ huy, chỉ sợ không giải cứu được thành Linh Châu bị vây hãm... Chưa nói Đại hoàng tử Thổ Phiên mang năm ngàn tinh binh tới đóng trú ở
ngoài thành Lương Châu. Điện hạ đem cấm quân phái hết đến Linh Châu, bộc lo lắng...
Uất Trì Việt nói:
Lý khanh lo lắng cũng không phải là không có lý, cho nên cô dự định chính mình sẽ đi lãnh binh.
Lý Huyền Đồng kinh hãi:
Điện hạ đích thân đi Linh Châu, vậy còn chuyện nghị hòa...
Uất Trì Việt nhíu mày:
Cô có kế sách vẹn toàn cả đôi đường.
Ngừng một chút lại nói:
Cô muốn đưa Đại hoàng tử Thổ Phiên cùng năm ngàn tinh binh của hắn đi cùng.
Lý Huyền Đồng cứng họng, nửa ngày nói không ra lời. Uất Trì Uyên thì vỗ tay không ngớt:
Biện pháp hay!
-----
Nội bộ của Đại hoàng tử xảy ra mâu thuẫn, lại bị người Đại Yến tinh ranh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hôm qua vừa phải bỏ ra một con đường, tức giận đến mức lật qua lật lại cả đêm cũng không ngủ được. Bên trong miệng giống như có một vết bỏng lớn, khiến hắn khó chịu khôn nguôi.
Hắn chắp tay sau lưng đi đi lại trong trướng một lúc, đang suy nghĩ xem hôm nay làm thế nào để về thành thì đã thấy thái giám của Yến quốc tới, nói Thái tử Yến quốc mời hắn vào trướng nói chuyện.
Hắn đầy bụng nghi ngờ mà đi tới doanh trướng của Thái tử Yến quốc.
Thái tử Yến quốc dẫn hắn ngồi vào ghế trong phòng, mệnh thái giám bưng sữa bơ lên, lại đối với hắn hỏi han ân cần, khách sáo hơn ngày trước rất nhiều.
Đại hoàng tử Thổ Phiên bắt gặp ánh mắt không có ý tốt của hắn, liền cảm thấy có một tia lạnh buốt đang bò dọc theo sống lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-277.html.]
Hắn cảm giác bản thân giống như con chuột ở trên sa mạc bị rắn đuôi chuông nhắm vào.
Quả nhiên, nửa bát sữa bơ vừa vào trong bụng, đã nghe thấy
Thái tử Yến quốc nói:
Tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng. Uất Trì Việt lời ít ý nhiều nói qua một lần. Đại hoàng tử Thổ Phiên nghi mình nghe lầm:
Các hạ đây là muốn mượn binh của ta? Uất Trì Việt lắc đầu:
Tại hạ không có cách nào phân thân, chỉ có thể phiền các hạ đại giá làm cùng, theo tại hạ đi Linh Châu một chuyến.
Đại hoàng tử Thổ Phiên nói:
Đây là chuyện của nước các người, nước ta với Đột Kỵ Thi cũng không mâu thuẫn gì, thực sự là không tiện can thiệp.
Uất Trì Việt cười nói:
Các hạ đừng quên, đệ đệ của ngài vẫn còn đang ở Linh Châu. Nếu không gặp được huynh trưởng, hắn nhất định sẽ rất thất vọng, nghĩ chắc mấy ngày nữa sẽ trở về Thổ Phiên thôi.
Đại hoàng tử Thổ Phiên tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng:
Cổ Nhật Lặc xúi giục quân Đột Kỵ Thi hưng binh, đó mới là địch nhân của các hạ...
Uất Trì Việt mang vẻ mặt không quan tâm:
Các hạ còn không gấp, vậy tại hạ việc gì phải nhúng tay vào chuyện riêng của nước ngài.
Đại hoàng tử Thổ Phiên trầm mặt không nói lời nào.
Uất Trì Việt nói:
Các hạ vẫn nên quyết định sớm chút, nếu đi muộn thì có khi không gặp được lệnh đệ đâu.
Đại hoàng tử Thổ Phiên tức giận tới mức hai mắt trợn trừng, nửa ngày sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, tại hạ sẽ giúp quý quốc chuyện này.
Sắc mặt Uất Trì Việt trầm xuống:
Nếu như các hạ cảm thấy làm vậy sẽ khiến nước ta phải mang ơn, vậy thì cũng không nhọc ngài phải đi cùng đâu.
Lúc đầu Đại hoàng tử Thổ Phiên đang muốn nhân cơ hội lấy lại một chút tổn thất, nhưng ai biết Thái tử Yến quốc này nửa phần cũng không chịu hé răng, đúng là gian xảo đáng hận đến cùng cực mà.
Lại nghĩ tới tên đệ đệ Cổ Nhật Lặc chỉ biết làm loạn kia, hắn đành phải kiềm chế lửa giận, gật gật đầu:
- Tại hạ không dám mang ân.
Uất Trì Việt lúc này mới nói vuốt đuôi:
Mượn đường của các hạ để dẹp yên nội loạn, tại hạ đương nhiên phải làm hết nghĩa của chủ nhà, mời các hạ đi cùng để giúp ngài đoàn tụ với người thân chứ.
Khuôn mặt của Đại hoàng tử Thổ Phiên đen sì, hắn im lặng chắp tay, lập tức cáo từ rời đi. Nếu còn ở lại thêm một giây nữa, hắn chỉ sợ sẽ tức đến nổ phổi mất.