TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:59:53
Lượt xem: 27
Suy đoán của bọn họ không sai. Ngày thứ hai quân Đột Kỵ Thi đã ngóc đầu trở lại, thế tấn công còn mãnh liệt dữ dội hơn ngày đầu. Sang ngày tiếp theo, quân trấn thủ thành đã thiệt mạng gần hai trăm người, mà tổn thất của quân địch lại giảm xuống sáu bảy ngàn người.
Đến ngày thứ ba, cuộc tấn công hỗn loạn của đám người Đột Kỵ Thi bỗng nhiên trở nên ngay ngắn có trật tự. Hai bên vừa giao chiến, Chu Tuân liền biết đối phương đổi tướng lĩnh, hơn phân nửa là A Sử Na Di Chân tự mình ra trận.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm... Tình hình chiến đấu lâm vào thế giằng co.
Nếu xét về tướng lĩnh thì Chu Tuân hơn hẳn A Sử Na Di Chân một bậc. Áo giáp, binh khí, của tướng sĩ Đại Yến đều tốt hơn Đột Kỵ Thi. Chiến thuật cũng linh hoạt đa dạng hơn rất nhiều.
Nhưng mà không bột đố gột nên hồ*. Binh lực của quân thủ thành quá ít, hơn phân nửa là những binh lính châu phủ thiếu kinh nghiệm.
Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn.
Đến ngày thứ mười, Chu Tuân chỉ còn lại hai trăm cấm quân có thể tác chiến, rất nhiều tướng sĩ mang theo thương tích nhưng vẫn phải luân phiên chống địch. Mà bây giờ quân coi giữ trong thành căn bản cũng chỉ còn lại tám, chín trăm người.
Bởi vì người ít nên khoảng cách giữa các trận đánh trước đó càng ngày càng ngắn lại. Binh lính không được nghỉ ngơi đầy đủ nên kiệt sức không chịu nổi. Mà thời gian người Đột Kỵ Thi lui binh càng ngày càng muộn, hình như là muốn tác chiến cả ngày lẫn đêm. Binh mã của bọn hắn nhiều, có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi trong doanh trại, mà quân Yến thì không thể.
Tướng lĩnh còn thừa lại không có mấy, lại không thể liên tục chiến đấu. Chu Tuân chỉ có thể nhờ Tạ thứ sử chiêu mộ tráng sĩ từ trong dân chúng, huấn luyện qua loa một chút đã đưa ra chiến trường.
Những người này chưa từng đi ra chiến trường, mặc áo giáp, cầm đao xong liền đi ra khỏi thành g.i.ế.c địch. Tám chín phần mười đều sống không qua nổi nửa ngày, đã trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của địch nhân.
Niềm tin duy nhất có thể chèo chống tướng sĩ cùng bách tính, chính là viện quân của Bân Châu.
Mà viện binh hiện tại đang bặt vô âm tín, chậm chạp mãi không đến.
Chu Tuân vẫn nuôi hi vọng, chống chọi được đến ngày thứ mười hai, lúc này hắn rốt cục cũng hiểu được, có lẽ không thể đợi được viện quân của Bân Châu nữa. Mà cấp cứu cho quân Sóc Phương, ít thì hai mươi ngày, nhiều thì hơn tháng. Bây giờ chỉ còn lại không tới một ngàn binh mã.
Muốn chống đỡ được thêm mười ngày nữa, đúng là không khác gì nằm mơ nói mê.
Lại một ngày chiến đấu ác liệt kết thúc, Thẩm Nghi Thu trở lại trong phủ thứ sử, cố gắng ăn mấy ngụm cháo loãng cùng rau xanh. Đang muốn đi nghỉ ngơi, thì biểu huynh Thiệu Trạch đã từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt có chút bối rối.
Mấy ngày nay Thiệu Trạch đi theo Chu Tuân đánh mấy trận chiến, đã mài mòn bớt đi tính trẻ con cùng cứng ngắc. Cho dù vẫn trầm mặc ít nói hơn so với trước kia, nhưng cũng không còn lộ ra vẻ ngốc nghếch thật thà nữa.
Thẩm Nghi Thu thấy vẻ mặt này của hắn, liền nói:
- Biểu huynh, đã xảy ra chuyện gì thế?
Lông mày Thiệu Trạch cau lại, lấy từ trong tay áo ra một mảnh vải đưa cho nàng:
- Mời nương nương xem.
Thẩm Nghi Thu nhận lấy rồi xem xét, thấy ở giữa có một lỗ thủng, bên trên viết mấy chữ Đại Yến xiêu vẹo:
Bân Châu không xuất binh, thành Linh Châu chắc chắn sẽ bị hủy.
Nét chữ nguệch ngoạc khô khan, hình như là dùng than củi để viết.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu run rẩy, chuyện nàng lo lắng nhất mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng xảy ra.
Thiệu Trạch nói:
Trong thành có không ít người nhặt được mấy mảnh vải như thế này, là cắm ở trên đầu mũi tên rồi b.ắ.n vào trong thành. Phía trên đều viết những câu có ý nghĩa giống nhau, nói viện quân không tới được, Thánh nhân đã từ bỏ thành Linh Châu rồi. Hiện tại
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-279.html.]
tướng sĩ cùng dân chúng đều đang xôn xao, người trong thành đều hoảng sợ, đều nói viện quân có thể sẽ không tới.
Hắn ngừng một chút mới nói tiếp:
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra phiền phức.
Sắc mặt Thẩm Nghi Thu càng ngày càng tái nhợt, trong đầu hiện ra dòng chữ vô cùng đáng sợ "Bất ngờ làm phản".
Đúng lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Thiệu Trạch ra mở cửa, Thẩm Nghi Thu cũng đi ra cửa đón. Người tới là phụ tá của Tạ thứ sử - Vương Nguyên Thúc, sau lưng còn có một đội nô bộc của phủ thứ sử.
Vương Nguyên Thúc hình như là vội vàng chạy tới đây, trên trán toàn là mồ hôi cũng không buồn lau đi, chỉ hành lễ với Thẩm Nghi Thu, sau đó thở hổn hển nói:
Nương nương, sứ quân mệnh cho nô bộc đưa nương nương xuất phủ.
Thẩm Nghi Thu đã đoán được mấy phần, bình tĩnh hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Nguyên Thúc nhíu chặt mày lại, vẻ mặt nhượng nghịu, hiển nhiên là đã bị quan trên ra lệnh che giấu tình hình thực tế.
Thẩm Nghi Thu nói:
Chẳng lẽ là tướng sĩ thủ thành bất ngờ làm phản? Vương Nguyên Thúc giật mình:
Sao nương nương lại biết?
Thẩm Nghi Thu trả lời không liên quan:
Tình hình trước mắt bây giờ như thế nào rồi? Vương Nguyên Thúc nói:
Một áp quan dẫn đầu làm loạn, dẫn mấy trăm người tới vây quanh phủ thứ sử, yêu cầu sứ quân cho một lời giải thích thỏa đáng...
Hắn chần chờ một chút, vẫn nói ra tình hình thực thế:
Chu tướng quân dẫn cấm vệ dưới trướng chạy tới, bây giờ hai nhóm nhân mã đang ở bên ngoài phủ giằng co, tình thế vô cùng căng thẳng. Sứ quân vội vàng ngăn cản, nhưng chỉ sợ...
Mồ hôi lạnh của hắn thuận theo thái dương chảy xuống:
Khẩn cầu nương nương theo tôi tớ đi ra cửa hông rồi rời khỏi phủ, đề phòng vạn nhất.
Thẩm Nghi Thu khẽ gật đầu, nhưng chân lại không nhúc nhích, suy nghĩ một chút rồi mới nói với hắn:
Xin thứ cho ta không thể làm theo...
Vương Nguyên Thúc trợn mắt há hốc mồm:
Nương nương... Binh mã dưới trướng của Chu tướng quân chỉ có hơn trăm người. Nếu thực sự xảy ra c.h.é.m giết, chưa chắc đã bảo vệ chu toàn được cho nương nương....
Ta hiểu, vậy cho nên không thể để bọn họ động thủ được. Thẩm Nghi Thu bình tĩnh gật gật đầu:
Làm phiền Vương trưởng sử, thay ta mượn hộ một bộ váy áo từ chỗ Tạ phu nhân tới đây.