Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:00:47
Lượt xem: 14

Bên ngoài phủ thứ sử Linh Châu, bó đuốc xếp thành hàng dài, chiếu sáng cả nửa bầu trời.

Trong ánh lửa, quân thủ thành Linh Châu cùng cấm quân đứng đối diện nhau, đao kiếm đã rời khỏi vỏ, cung tên đã lên dây. Ban ngày còn là đồng đội cùng sóng vai tác chiến bên nhau, giờ phút này lại đang giương cung bạt kiếm đối mặt với nhau.

đây có khoảng hơn vài trăm người, nhưng xung quanh lại yên tĩnh không một tiếng động. Chỉ có nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của kền kền cùng cú vọ, tiếng kêu to của côn trùng ở trong bụi cỏ như gần như xa, còn có tiếc khóc lóc nức nở của các cô gái tựa như dòng chảy vô tận hòa vào gió đêm khẽ truyền tới.

Chu Tuân cũng giương cung cài tên, đầu mũi tên chỉ thẳng vào một binh sĩ khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, gân xanh trên cổ như ẩn như hiện.

Hắn cắn răng, trầm giọng nói:

Bàng Tứ, các ngươi đây là muốn làm phản sao? Binh sĩ kia cao giọng gào thét:

Mời Tạ thứ sử ra đây, trả lời xem rốt cục viện binh có tới hay không? Chúng ta muốn nghe sự thật.

Tất cả binh lính phía sau hắn đều hét lên, vài trăm người cùng nhau gầm rú, âm thanh vang dội như sấm. Rất nhiều người trong số họ trong những ngày chiến đấu vừa qua đã gào thét khản cả giọng, giờ này lại dùng hết toàn lực mà gầm lên, giống như con thú bị nhốt đang tuyệt vọng tru lên.

Chu Tuân chưa từng sợ hãi chút nào khi đối mặt với thiên quân vạn mã của Đột Kỵ Thi. Giờ phút này bị đồng đội đối mặt chất vấn lại cứng họng, mồ hôi lạnh trên lưng chảy xuống ròng ròng.

Là hắn nói với bọn họ quân cứu viện nhất định sẽ tới, chính là hắn đã khiến cho bọn họ mơ mộng hão huyền.

Bây giờ bảo hắn tự mình dập tắt đi hi vọng duy nhất của bọn họ, hắn không biết phải mở miệng thế nào.

Đúng lúc này, cửa chính của phủ thứ sử "két" một tiếng rồi mở ra, Tạ thứ sử thân mặc quan bào khoan thai từ trong cửa đi ra.

Tướng sĩ làm phản bất ngờ trông thấy hắn, càng trở nên kích động hơn, nhao nhao hô lên:

"Tạ sứ quân, rốt cục thì viện quân có tới hay không?"

Thành Linh Châu phải chăng là bị bỏ rồi?" "Đến tột cùng là Bân Châu có xuất quân không?" "Triều đình mặc kệ sống c.h.ế.t của chúng ta rồi sao?"

Tạ thứ sử lau mồ hôi lạnh trên trán, hướng đám người đang vây quanh thở dài một hơi:

Chư vị tướng sĩ xin hãy bình tĩnh lại, Hoàng thượng thương dân, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ thành Linh Châu của chúng ta đâu...

Không đợi hắn nói xong những lý do thoái thác hoàn hảo như văn mẫu, các tướng sĩ đã mồm năm miệng mười đánh gãy lời hắn.

" Đừng nói những thứ không có thật này!"

"Đúng! Chỉ một chữ thôi, cuối cùng thì viện quân có tới hay là không?"

"Lời bọn hắn nói là thật sao? Có phải quân Bân Châu phải trở về thủ Hoàng cung không?"

Tạ thứ sử là người của giới văn sĩ nên không am hiểu cách nói chuyện cùng mấy người học võ, lúc này mồ hôi đã tuôn ra đầm đìa, cố trấn định nói:

Xin chư vị hãy bình tĩnh lại, nghe ta nói... Triều đình sẽ không bỏ rơi Linh châu đâu, viện quân nhất định là đang trên đường tới, nhưng bởi vì có lý do gì đó nên mới chậm trễ mấy ngày...

Có người cười lạnh một tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-280.html.]

Trễ mấy ngày? Các huynh đệ đều gần như c.h.ế.t hết rồi, chờ tới lúc bọn họ đến chắc vừa hay đi nhặt xác cho cả thành được rồi nhỉ?

Lại có người nói:

Sớm muộn gì cũng phải c.h.ế.t một lần, vậy thì trước khi c.h.ế.t trận, chẳng bằng cứ sống sung sướng thoải mái như hắn mấy ngày cái đã!

Lời đề nghị này đã thu hút được rất nhiều sự hưởng ứng.

Nói hay lắm!

Chúng ta thì phải đi chịu chết, còn những người này lại núp ở trong phủ ăn ngon ngủ yên!

Đều là người cả, dựa vào cái gì chứ?

Lửa giận và sự bất bình giống như ngọn lửa đốt cháy cánh đồng lan tràn trong đám đông.

Không biết là có ai hô lên một tiếng:

Nếu đã làm thì phải làm cho tới cùng, g.i.ế.c tên cẩu quan này đi!

Đúng, g.i.ế.c c.h.ế.t cẩu quan đi!

Tạ thứ sử nghẹn họng trân trối, cả người như rơi vào hầm băng. Dù hắn không tài giỏi chói mắt hay có chiến tích chói lọi được như Thẩm sứ quân, nhưng có thể tự nhận bản thân làm quan vô cùng tận tâm, thanh liêm chính trực. Không dám nói yêu dân như con, nhưng chí ít không làm chuyện gì hổ thẹn với trời đất, quân chủ và bách tính.

Hắn luôn nghĩ bản thân mình ở trong lòng dân cũng không đến nỗi tệ, không nghĩ tới hôm nay lại bị chửi là "cẩu quan".

Chu Tuân kéo căng dây cung, gầm nhẹ một tiếng:

- Ai dám manh động? Vậy thì hỏi đao kiếm trong tay ta cái đã!

Cấm quân phía sau hắn đều nâng cao mạch đao lên, lưỡi kiếm bóng loáng có hoa văn như nước, phản chiếu dưới ánh lửa, giống như có một dòng m.á.u tươi chảy qua.

Hắn trị quân nghiêm minh, các tướng sĩ không có ai dám hai lời, nhưng từng người ở đây đều đã tích đầy một bụng lửa giận. Bọn hắn không màng tính mạng đến cứu giúp Linh Châu, hơn chín trăm đồng đội giờ còn lại không nhiều. Nếu nói đến đáng thương, vậy còn ai đáng thương hơn bọn họ nữa?

Áp quan dẫn đầu làm phản trên mặt lộ vẻ do dự. Bọn hắn mặc dù người đông thế mạnh, nhưng cấm quân dũng mãnh thiện chiến,

lấy một chọi mười. Nếu thực sự có xảy ra hỗn chiến, chưa chắc bọn hắn đã chiếm được ưu thế.

Nhưng binh lính phía sau lại không đợi được nữa, đồng loạt hô to:

Giết! Cùng lắm thì cùng chết.

Trước tiên g.i.ế.c c.h.ế.t tên lừa đảo này đã!

Tình thế đã vượt quá tầm kiểm soát, Chu Tuân khẽ cắn môi, đang muốn hạ lệnh cho tướng sĩ cấm quân động thủ.

Loading...