Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 288

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:03:44
Lượt xem: 11

Nhưng mà trong thành này còn có một chiến lợi phẩm, quý giá hơn tất cả tiền tài trân bảo - chính là Thái tử phi của Yến quốc.

Nếu g.i.ế.c c.h.ế.t có thể đổi lấy một trăm tên nô lệ cùng một ngàn dê đầu đàn. Còn nếu có thể bắt sống, có thể đổi lại hai trăm nô lệ, hai ngàn dê đầu đàn cùng một trăm con ngựa.

Thẩm Nghi Thu cùng Tạ thứ sử vội vã chạy xuống dưới tường thành, Thiệu Trạch cùng năm thị vệ khác bảo vệ nàng ở giữa.

Nhưng mà, bọn họ lại không có đường nào để lui.

Khắp nơi trong thành đều là khói lửa mịt mù, binh khí tấn công không ngừng. Có lác đác mấy quân thủ thành Đại Yến vẫn liều mạng chống cự đến giây phút cuối cùng, nhưng càng nhiều hơn chính là người Đột Kỵ Thi vì cướp đoạt tiền tài mà tự đánh lẫn nhau.

Một đội kỵ binh của Đột Kỵ Thi đã phát hiện ra bọn họ, có chừng hơn trăm người.

Người cầm đầu mặc áo giáp, binh khí khác biệt so với mọi người, hình như là sĩ quan.

Bọn thị vệ mặc dù võ công cao cường, nhưng cùng lúc phải đối đầu với nhiều người như vậy, cũng không nắm chắc được phần thắng.

Thiệu Trạch nói:

- Đi!

Lời còn chưa dứt, trường đao trong tay đã rời khỏi vỏ, lấy tốc độ nhanh như chớp mà c.h.é.m ngã một binh sĩ Độ Kỵ Thi đang ngồi trên ngựa xuống. Hắn trở tay c.h.é.m thêm đao nữa, lại một người tiếp tục ngã xuống.

Trong vòng vây lập tức xuất hiện một lỗ hổng.

Mấy người liền lập tức kéo dây cương, quay đầu ngựa phi nước đại về hướng ngược lại.

Thẩm Nghi Thu nằm sấp trên lưng ngựa, nắm chắc dây cương, trong tay vẫn cầm thanh tiểu hồ đao kia. Đá quý được khảm nạm phía trên đ.â.m sâu vào lòng bàn tay nàng, nhưng nàng lại không hề hay biết.

Đám người giục ngựa chạy hết tốc lực một hồi, tiếng vó ngựa đằng sau cuối cùng cũng trở nên xa dần, truy binh không đuổi theo nữa.

Trong lòng Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên run lên, liếc trái nhìn phải rồi ngó cả đằng sau lưng:

- Tạ sứ quân đâu?

Tạ thứ sử tuy là người văn sĩ, nhưng làm thứ sử ở vùng biên quan, đương nhiên cũng thường xuyên cưỡi ngựa, tài cưỡi ngựa của hắn cũng chả kém những thị vệ kia.

Nhưng hắn lại không một tiếng động mà chậm rãi tụt xuống phía sau. Đợi nhóm người Thái tử phi đi xa dần, hắn mới quay đầu ngựa lại, hô to với những binh sĩ của Đột Kỵ Thi vẫn đang truy đuổi không ngừng kia:

- Ta là trưởng quan của Linh Châu.

Người tướng lĩnh của Đột Kỵ Thi ghìm chặt dây cương, đánh giá nam tử trung niên mập mạp vụng về kia một chút.

Tay Tạ thứ sử run rẩy cởi túi cá đỏ ở thắt lưng xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-288.html.]

- Nhìn đi, đây là minh chứng.

Vẻ mặt tướng lĩnh nửa tin nửa ngờ.

Tạ thứ sử vừa nói vừa khoa tay múa chân:

Bắt được ta là lập được công lớn, đem ta cho A Sử Na Di Chân, hắn sẽ ban thưởng cho các người.

Tướng lĩnh lộ vẻ mặt chần chờ. Tuy mục tiêu của hắn là Thái tử phi Yến quốc, nhưng nếu có thể bắt được thứ sử Linh châu, đại tướng quân đương nhiên cũng sẽ trọng thưởng.

Hắn tung người xuống ngựa, đi đến trước mặt Tạ thứ sử, vươn tay ra, dùng tiếng Đại Yến phổ thông sứt sẹo nói:

- Cá, cho ta.

Tạ thứ sử đưa túi cá đỏ cho hắn.

Tướng lĩnh Đột Kỵ Thi rút dây thừng của túi cá, chuẩn bị mở ra xem để kiểm tra thực hư. Tạ thứ sử mượn một bó đuốc từ trong tay của một binh lính Đột Kỵ Thi, ân cần nghiêng người chiếu sáng cho hắn.

Ngay vào lúc tướng lĩnh của Đột Kỵ Thi kia lật cá phù lên xem, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ đau nhói. Không đợi hắn lấy lại tinh thần, m.á.u tươi đã tung toé phun ra.

Lúc này hắn mới phát hiện tên quan viên nhu nhược vô dụng của

Yến quốc kia đang cầm trong tay một thanh chủy thủ sắc bén.

Hắn há to miệng, không nói ra được lời nào đã ngã xuống đất.

Đây là lần đầu tiên Tạ thứ sử g.i.ế.c người từ khi chào đời tới nay. Lúc này người hắn đổ đầy mồ hôi, hai đùi run lên, không thể đứng vững nổi.

Những binh sĩ của Đột Kỵ Thi ngay lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, hét lên mấy câu bằng tiếng Đột Quyết mà Tạ thứ sử nghe không hiểu rồi lần lượt rút đao ra, nhưng không lập tức bổ về phía hắn. Hình như là đang băn khoăn không biết nên g.i.ế.c hay bắt sống.

Tạ thứ sử sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại, suýt chút nữa té ngã xuống đất. Hắn vịn ngựa, miễn cưỡng chống đỡ.

Hắn là mệnh quan triều đình của Đại Yến, nhất định phải c.h.ế.t đứng.

Hắn ép mình mở hai mắt ra, giơ chủy thủ lên gác ở trên cổ mình, hiên ngang nói:

- Đại trượng phu tại sao phải sợ chết!

Không đợi các binh sĩ của Đột Kỵ Thi bàn bạc xong kết quả, đã nghe thấy một âm thanh xé vải vang lên, nam nhân ở trước mắt đã cứa đứt cổ họng mình.

Tạ thứ sử ở trong ngọn lửa trông thấy m.á.u của mình giống như dải lụa đỏ che kín hai mắt của hắn, khiến hắn nhớ tới ngày đó, lần đầu tiên bản thân được mặc quan phục màu đỏ.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn muốn chứng minh cho mọi người thấy, hắn không phải cẩu quan.

Loading...