Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:04:38
Lượt xem: 16

Tiếng kêu đau của hạ nhân Tạ phủ dần dần không nghe thấy nữa, chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề, tiếng chửi rủa mà nàng nghe không hiểu, rồi âm thanh loạt soạt của giáp sắt, tiếng đao kiếm va đập vào nhau mãi không thấy ngừng.

Tạ phu nhân hiểu được, nhất định là người Đột Kỵ Thi chia của không đều nên đang đánh cãi chửi nhau.

Trái tim của nàng đập thình thịch liên hồi, trong lòng yên lặng hướng Phật cầu nguyện, chỉ mong bọn hắn đánh nhau to hơn, tốt nhất là náo loạn lớn chút để có người nào đó biết mà tới cứu bọn họ.

Nhưng mà ai sẽ tới cứu bọn họ đây? Không biết giờ này lang quân đang ở nơi nào? Liệu có gặp phải chuyện gì bất trắc không?

Nghĩ đến đây, tâm của nàng giống như bị tảng đá lớn đè lên, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt từng giọt từng giọt trào ra.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.

Nàng là đương gia chủ mẫu, bây giờ đại nạn đổ xuống đầu, một phòng nữ nhân cùng trẻ nhỏ đều phải dựa vào nàng, nàng không thể gục ngã được.

Tạ đại nương bốn tuổi đã có chút hiểu chuyện, cô bé núp ở trong n.g.ự.c mẫu thân, mải mê mút ngón tay cái. Đây là thói quen từ lúc nhỏ của bé, hai năm trước đã từ bỏ rồi.

Tạ phu nhân lấy tay của nữ nhi ra khỏi miệng, ôm nàng càng chặt hơn, nhỏ giọng dỗ dành nói:

- Đại nương đừng sợ, có a nương đây rồi...

Tạ đại nương ngây thơ gật đầu, một lúc sau lại nói:

- A nương, cha đang ở đâu...

Tạ phu nhân nước mắt tràn mi, nhưng sợ nữ nhi nhìn thấy, bèn đưa tay ôm cái đầu nhỏ xù lông của nàng ấn vào trong ngực, vuốt ve sau gáy nàng:

Cha đang có chuyện chính sự phải làm, chúng ta ở nhà chờ hắn nhé. Ngoan.

Tạ đại nương nhỏ giọng phàn nàn:

- Cha già rồi mà, làm gì còn chuyện chính sự gì...

Tạ phu nhân còn chưa kịp mở miệng, Tạ đại lang tám tuổi đã quay sang nói với muội muội:

- Cha là thứ sử, rất bận rộn.

Âm thanh binh khí tấn công nhau phía bên ngoài dần dần thưa thớt, trái tim của Tạ phu nhân nặng nề rơi thẳng xuống.

Đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh "uỳnh uỳnh" rúng động, có người bắt đầu phá cửa.

Ấu nữ trong n.g.ự.c Tạ phu nhân "oa" lên một tiếng rồi bật khóc nỉ non.

Nàng bất giác đưa tay che miệng con lại:

- Nhị nương đừng sợ, đừng sợ...

Tạ đại nương mút ngón tay cái đến mức đỏ bừng lên, lúc này bị một tiếng khóc của muội muội chọc tới, rốt cục cũng không nhịn nổi nữa mà lớn tiếng gào lên.

Tiếng đập cửa giống như nhịp trống, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh. Theo mỗi một lần va chạm, liền có một cơn gió lạnh từ trong khe hở lùa thẳng vào, mỗi một lần gió thổi vào lại khiến người bên trong run lên bần bật.

Bọn họ đã đem hết ghế ngồi, kỷ án, chạn thức ăn, rương quần áo, giá thêu, bàn trà... tất cả các đồ vật có thể xê dịch được đều đã kéo tới chèn vào sau cánh cửa rồi. Nhưng mà ai cũng biết, hai cánh cửa gỗ này sớm muộn cũng sẽ bị phá tan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-290.html.]

Mấy người tỳ nữ che kín miệng, nhịn không được phát ra tiếng khóc nức nở đè nén.

Tạ phu nhân cố gắng khắc chế sự run rẩy của bản thân, quay đầu nói với bọn họ:

Các ngươi đi theo ta, làm chủ tớ cả đời. Kết quả là lại tụt dốc không phanh, không có gì tốt đẹp cả. Xin lỗi...

Nhóm ma ma cùng tỳ nữ đều lớn tiếng gào khóc lên, có một lão ma ma nói:

Có thể hầu hạ sứ quân cùng phu nhân chính là phúc phận của chúng ta.

Tiếng nói bao phủ khắp căn phòng, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" cực lớn. Then cửa bị lực va đập cực lớn làm gãy. Các đồ lặt vặt chống đỡ ở sau cửa lần lượt bị đẩy ra, gió lạnh lập tức ùa thẳng vào phòng.

Bên ngoài sân và các phòng còn lại đều đã bị đốt cháy, ánh lửa đầy sân. Trong đình là t.h.i t.h.ể ngã đầy khắp nơi trên đất, có nô bộc cùng hộ vệ của Tạ phủ, cũng có rất nhiều binh sĩ của Đột Kỵ Thi.

Trải qua một trận chiến đấu ác liệt, bây giờ lại trăm phương ngàn kế muốn chen vào trong cửa.

Các nữ nhân co rúm ở trong góc tường, tất cả ôm chặt lấy nhau, gào khóc thành một mảnh.

Toàn thân Tạ phu nhân lạnh giá, hàm răng run lên đập vào nhau cầm cập, cả người gần như không thể cử động.

Nàng cố nén sợ hãi, đem ấu nữ ở trong tã lót giao cho nhũ mẫu, tay run run sờ tới bên hông, rút chủy thủ ra rồi nắm chặt ở trong tay.

Một binh sĩ Đột Kỵ Thi tay cầm đại đao đã vượt qua hết các chướng ngại bước vào trong giữa sảnh đường, ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba... Tất cả khoảng hai mươi người.

Không đợi người cầm đầu hạ lệnh, bọn hắn đã không kịp chờ đợi mà lật tung tất cả lên để tìm kiếm vàng bạc, tiền tài.

Người thủ lĩnh kia không cần tự mình vơ vét tiền của, chỉ thong thả đi từng bước tiến về phía mấy mẹ con họ.

Hai tay Tạ đại lang nắm chặt chuôi kiếm, đứng chắn ở trước người mẫu thân cùng muội muội, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.

Nhưng hắn vẫn quơ đoản kiếm trong tay lên, la lớn:

- Lũ tặc nhân kia, không cho phép làm hại a nương ta!

Thanh kiếm gãy khua loạn trong không khí, binh sĩ Đột Kỵ Thi kia chỉ nhếch miệng cười với hắn một cái rồi nói với đồng bọn một câu bằng tiếng Đột Quyết, sau đó những người kia đều cười ầm lên.

Tạ đại lang hiểu ra bọn hắn là đang chê cười chính mình, bên trong thân thể nho nhỏ dấy lên lửa giận:

- Ta không sợ các ngươi!

Hô xong một câu như thế, hắn cảm thấy bản thân cũng không còn quá sợ hãi, hai chân cũng không mềm nhũn như lúc nãy nữa.

A da nói nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, mà lời của a da nói thì luôn luôn đúng.

Người kia cười đủ rồi, rốt cục giơ đao lên.

Tạ đại lang nhịn không được mà nhắm mắt lại. Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được thân thể bị kéo đi một cái. Hắn mở mắt ra xem xét, thì ra là mẫu thân đã kéo hắn ra sau lưng mình.

Tạ phu nhân dùng chủy thủ chỉ vào binh sĩ Đột Kỵ Thi kia:

- Đừng tới đây...

Loading...