Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 291

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:04:40
Lượt xem: 14

Những binh sĩ Đột Kỵ Thi kia lại được một trận cười vang, ánh mắt không chút kiêng kỵ mà dò xét khắp thân thể Tạ phu nhân một lần.

Tạ phu nhân chưa bao giờ phải chịu qua sự nhục nhã thế này, trong lúc nhất thời chỉ cầu được c.h.ế.t cho nhanh. Nhưng nàng còn ba đứa con thơ, nàng không thể bỏ bọn chúng mà đi c.h.ế.t trước được.

Người Đột Kỵ Thi kia nhìn lướt qua chủy thủ trong tay nàng, cười rồi vỗ vỗ vào n.g.ự.c mình. Hắn cầm đao chậm rãi tiến về phía trước, cười đùa nói một chuỗi lời nói bằng tiếng Đột Quyết.

Tạ phu nhân nghe không hiểu câu nào, nhưng cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn là đang cười nhạo nàng không dám g.i.ế.c người.

Nàng tràn ngập lửa giận hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, thế nhưng cũng không làm gì khác được. Nàng làm sao cũng không dám đem chủy thủ đ.â.m thẳng vào người của tên Đột Kỵ Thi xấu xa kia. Mắt thấy hắn đang từng bước lại gần, nàng chỉ có thể liên tục lùi về phía sau.

Cái người Đột Kỵ Thi kia bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, tùy ý vặn một cái.

Tạ phu nhân cảm thấy cổ tay đau nhói một cái, không tự chủ được mà buông tay ra, chủy thủ "keng" một tiếng rơi trên mặt đất.

Sắc mặt nàng trắng bệch. Bây giờ cơ hội để c.h.ế.t cũng đã mất, lúc này chuyện đang chờ nàng sắp tới còn đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t nữa.

Người Đột Kỵ Thi mang khuôn mặt tươi cười dữ tợn kia chậm rãi tiến lại gần.

Tạ phu nhân chỉ cảm thấy bên tai vang lên từng trận ong ong, cơ hồ muốn hôn mê, nhịn không được mà nhắm chặt hai mắt lại.

Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy một tiếng "xoạt" vang lên, ngay sau đó là một cỗ chất lỏng ấm áp văng lên mặt nàng, mùi tanh nồng đậm khiến cho nàng vô cùng buồn nôn.

Nàng dùng tay áo lau sạch m.á.u trên mặt rồi mở mắt ra xem xét, xém chút nữa là bị dọa cho hồn phi phách tán. Đầu của tên thủ lĩnh Đột Kỵ Thi đã bị c.h.é.m rời, thân thể mềm oặt đang chậm rãi ngã xuống đất.

Nàng tập trung nhìn lại, liền trông thấy những binh sĩ Đại Yến mang theo mạch đao, cả người toàn là máu. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, là họ đã cứu nàng.

Người cầm đầu che lấy cánh tay trái đang chảy máu, bên trên mi mắt cũng có một vết đao c.h.é.m rất đáng sợ.

Người kia tiến về phía nàng rồi cười xoà một tiếng:

Tạ phu nhân vẫn nên nhắm mắt lại thì hơn, để tránh nhìn thấy lại bị dọa sợ.

Đột nhiên xảy ra biến, đám binh sĩ của Đột Kỵ Thi cũng cảnh giác ngừng tay. Mọi người theo tiếng động nhìn lên, thì thấy người tới cũng chỉ là bốn năm tên tàn binh của Yến quốc, đang cầm đao tiến lên vây quanh bọn hắn.

Mấy vị quân thủ thành đều có vết thương trên người, áo giáp cùng chiến bào đã rách nát tới mức chẳng nhìn ra, trông chẳng khác gì ác quỷ bò ra từ địa ngục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-291.html.]

Người cầm đầu hô to một tiếng:

- Các huynh đệ, g.i.ế.c sạch những tên mọi rợ* này đi!

Từ do phong kiến, tư bản dùng để nói về các dân tộc chậm tiến, chưa khai hóa, còn dã man.

Dứt lời liền giơ mạch đao c.h.é.m đến, một đao vung lên là c.h.é.m đứt một cánh tay của binh sĩ Đột Kỵ Thi.

Mấy người họ c.h.é.m g.i.ế.c tựa như không biết sống chết. Trường đao của người Đột Kỵ Thi c.h.é.m lên người bọn họ, nhưng bọn họ lại giống như không có cảm giác. Chỉ một mực vung đao liên hồi, thẳng đến khi m.á.u cạn, hai chân không thể đứng vững, hai đầu

cánh tay cũng không thể vung đao lên nữa, lúc này mới ầm ầm ngã xuống giống như núi lở đá lăn.

Binh sĩ Đột Kỵ Thi người đông thế mạnh, nhưng bọn họ lại lấy một địch năm, chỉ dựa vào chút hơi tàn cuối cùng còn sót lại mà vẫn có thể g.i.ế.c hết bọn người Đột Kỵ Thi không còn một mảnh.

Người trẻ tuổi cầm đầu chặt xuống cái đầu người cuối cùng, rồi lảo đảo một bước. Hắn mơ hồ nghe thấy sau lưng có rất nhiều tiếng bước chân cùng tiếng kêu của binh sĩ Đột Kỵ Thi truyền tới, lúc này tầm mắt của hắn cũng chậm rãi tối lại, hắn biết mình không chống đỡ nổi nữa.

Hắn lê đao đi đến trước mặt Tạ đại lang, rút một thanh đoản đao từ bên hông ra, đổi ngược đầu lại, nhét chuôi đao vào bàn tay nhỏ của hắn:

Đây mới là đao có thể g.i.ế.c người. Hắn lại vỗ một cái lên vai của đứa trẻ:

Tiểu lang quân, nếu người gặp được sứ quân, hãy nói giúp ta một câu, Bàng Tứ xin lỗi...

Lời còn chưa dứt, hắn đã ngã gục trên đất.

Trước mắt của hắn đen kịt một màu, mọi âm thanh bên tai đều trở nên xa vời. Đúng lúc này, hắn lại nghe được âm thanh có người đang gọi:

- Viện quân đến...

Hắn cố gắng lắng nghe, nhưng trong lỗ tai lại giống như là bị rót đầy nước lạnh, âm thanh càng ngày càng mơ hồ, không thể nghe được gì cả.

Mãi cho tới cuối cùng, hắn vẫn không biết đó là thật hay ảo giác.

Chỉ có người sống là nghe được vô cùng rõ ràng.

Viện quân tới rồi.

Loading...