Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 293

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:05:55
Lượt xem: 38

Quả nhiên, binh lính Đột Kỵ Thi vốn không cam tâm tình nguyện.

Vừa thấy thành bị phá hủy, làm gì còn tâm tư để đánh nhau nữa.

Mắt thấy thời cơ đã tới, Giả thất bỗng nhiên hét to một câu bằng tiếng Đột Quyết:

- Tới muộn thì cái gì cũng mất!

Câu nói này giống như châm một ngòi nổ, binh sĩ Đột Kỵ Thi đều lần lượt quay đầu ngựa lại.

A Sử Na Di Chân hét lớn:

- Ai dám lâm trận bỏ chạy, sẽ bị xử lý theo quân pháp.

Các binh sĩ có chút chần chờ, nhưng âm thanh lúc nãy lại lập tức hô lên:

Diệp Hộ lừa chúng ta đi vào chỗ chết, như vậy thì tiền tài nữ nhân sẽ để kẻ khác chiếm hết!

"Chúng ta ở chỗ này ra sức g.i.ế.c địch, nhưng bọn hắn lại chiếm được tiện nghi".

"Ở đây chả lấy được cái gì, trở về vẫn phải chịu đói".

...

Giả thất chỉ học được một hai cầu từ đám tù binh của Đột Kỵ Thi, nhưng một hai câu này cũng là quá đủ rồi, chúng giống như một viên đá ném vào hồ nước làm dấy lên ngàn cơn sóng. Sự bất mãn, tức giận của đám người Đột Kỵ Thi lan tràn ra ngoài. Ngay cả tướng lĩnh cầm đầu cũng quay đầu ngựa lại chạy về hướng trong thành, chỉ sợ đi muộn sẽ không kịp.

Lúc đầu còn có người sợ hãi chủ tướng uy nghiêm, không dám rời đi. Nhưng lúc này nhìn thấy càng ngày càng ít người ở lại, bản thân thì sắp trở thành người coi tiền như rác, liền lập tức cắn răng đi theo.

Đám người tranh nhau chen lấn, đương nhiên cũng chẳng ai để ý tới đội hình nữa. Cấm quân thừa cơ giục ngựa xông lên, vây đánh tứ phía, g.i.ế.c c.h.ế.t vô số quân Đột Kỵ Thi.

A Sử Na Di Chân nổi trận lôi đình:

Đằng Cách sẽ giáng lôi hỏa cùng mưa đá xuống trừng phạt đám phản chủ các ngươi...

Lời còn chưa dứt, hắn chợt cảm thấy bên vai phải mình đau nhói, loan đao trong tay rơi "leng keng" xuống đất, hắn cũng ngã từ trên ngựa xuống dưới đất.

Hắn còn chưa kịp đứng dậy, một thanh trường đao lạnh lẽo đã nhanh chóng gác lên cổ hắn, sau đó lại có một bàn chân giẫm lên lưng hắn.

Uất Trì Việt lạnh giọng nói:

Quân bất nghĩa, ắt sẽ bị trời phạt. Lần này cho dù có là Đằng Cách đi nữa thì cũng không cứu nổi ngươi đâu.

A Sử Na Di Chân úp mặt xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ căm hận:

- Một đao g.i.ế.c ta đi!

Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng:

Đáng tiếc, giữ lại ngươi vẫn còn tác dụng. Lại quay đầu nói với thị vệ:

Trói hắn lại.

Dứt lời liền trở mình lên ngựa, thúc vào bụng ngựa, phi nhanh về phía thành Linh Châu.

------

Thẩm Nghi Thu cưỡi ngựa chạy trốn trong thành. Bây giờ khắp nơi đều là khói lửa, binh sĩ của Đột Kỵ Thi thì kết thành bè phái. Bọn hắn ít thì tầm mười người, nhiều thì hơn mười người. Bọn chúng ở trong thành phóng hỏa cướp bóc, thỉnh thoảng còn vì tranh đoạt tiền tài mà tự c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.

Bọn họ gặp phải mấy nhóm binh sĩ của Đột Kỵ Thi, thị vệ cũng theo đó mà càng ngày càng ít. Cuối cùng bên người nàng chỉ còn lại Thiệu Trạch và Ngưu nhị lang.

Thẩm Nghi Thu nắm chặt thanh tiểu hồ đao trong tay. Mấy ngày gần đây chạy trốn không ngừng nghỉ khiến nàng mệt mỏi kinh khủng, c.h.ế.t đi có khi còn dễ chịu hơn. Nhưng tính mạng của rất nhiều người hiện đang đặt trên người nàng, bây giờ vận mệnh của bản thân không phải là việc nàng có thể quyết định nữa. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ đi tới đường cùng, nàng không có tư cách được chết.

Chỗ ẩn nấp của bọn họ lại một lần nữa bị binh sĩ Đột Kỵ Thi phát hiện.

Thiệu Trạch nhìn lướt qua, ước chừng khoảng mười mấy người.

Trên người hắn có hai vết đao chém, Ngưu nhị lang cũng có vài vết thương nhẹ.

Tâm tư của hắn chưa bao giờ xoay chuyển nhanh như vậy, trong nháy mắt liền đưa ra quyết định, nói với hai người:

- Mau lên ngựa, chạy trốn về phía nam!

Hai người lập tức trở mình lên ngựa, thế nhưng Thiệu Trạch lại không nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-293.html.]

Thẩm Nghi Thu nhận ra có gì đó không đúng, bực bội quát lên:

- Biểu huynh!

Thiệu Trạch lại không chút do dự dùng mũi đao đ.â.m thẳng vào m.ô.n.g hai con ngựa một cái.

Ngựa bị đau, hí vang lên một tiếng rồi phi nước đại. Tay Thẩm Nghi Thu nắm chặt lấy dây cương, vẫn cố ngoái lại nhìn. Nàng chỉ trông thấy bóng lưng cao lớn của biểu huynh dần đi xa, càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Nàng ôm lấy cổ ngựa, cắn chặt môi dưới, bất tri bất giác đã cắn nát cả môi, trong miệng tràn đầy vị m.á.u tanh ngọt.

Nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt cả bờm ngựa.

Sau khi lao vùn vụt qua hai con phố nhỏ, rốt cục ngựa cũng đã thấm mệt, tốc độ dần dần chậm lại.

Mỗi khi bọn họ gặp phải đại đội của Đột Kỵ Thi đều chuyển hướng, đi qua bao nhiêu cửa phường, từ lâu đã không còn nhận ra bản thân đang ở nơi nào nữa rồi.

Đi đến bên cạnh một viện trạch bị cháy, ngựa cũng không chạy nổi nữa, hai người chỉ còn cách xuống ngựa dắt bộ.

Bọn hắn đang muốn tìm một chỗ an toàn để ẩn nấp trước, lại chợt nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa lộn xộn ở đằng sau truyền tới, còn có người dùng tiếng Đột Quyết nói mấy câu gì đó.

Thẩm Nghi Thu bất giác quay đầu lại, liền thấy năm sáu tên lính Đột Kỵ Thi đang đi ra khỏi cửa của gia đình nọ. Trong tay mỗi người đều ôm vàng bạc, đồ sứ cùng mấy thước gấm lụa.

Những người đó do dự trong chốc lát, sau đó lập tức buông vàng bạc ở trong n.g.ự.c xuống, rút đao ra.

Ngưu nhị lang nói:

- Chạy!

Thẩm Nghi Thu liều mạng chạy về phía trước. Mới chạy chưa được mười bước, đã nghe thấy sau lưng truyền tới thanh âm binh khí va chạm vào nhau.

Nàng nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy những binh sĩ Đột Kỵ Thi kia đang bao vây Ngưu nhị lang ở giữa.

Một người ở đằng xa trông thấy nàng, liền l.i.ế.m vết m.á.u trên khóe miệng, giống như đang nhìn con mồi đã định là không thể chạy thoát nhưng vẫn cố hoảng hốt chạy bừa.

Ngưu nhị lang đưa lưng về phía nàng, vung đao c.h.é.m ngã một người Đột Kỵ Thi, cũng không quay đầu lại, chỉ cao giọng hô:

- Chạy! Mau chạy đi con gái!

Hắn không biết những tên Hồ Lỗ này có nghe hiểu hai chữ "nương nương" không, nên hắn không thể mạo hiểm được.

Trong lòng của hắn có chút áy náy. Hắn gọi Thái tử phi nương nương là con gái, thật sự là vô cùng bất kính. Nhưng nhất định là nương nương sẽ không so đo những thứ này với hắn đâu.

Thẩm Nghi Thu giơ tay áo lên lau nước mắt, cắn răng chạy về phía trước.

Chạy được mấy bước, nàng nghe thấy mấy tiếng "răng rắc", là âm thanh xương cốt bị c.h.é.m đứt, khiến cho lòng người run rẩy.

Có người cũng theo đó mà phát ra mấy tiếng kêu đè nén.

Thẩm Nghi Thu không cần quay đầu cũng biết người đó nhất định là Ngưu nhị thúc. Chắc chắn là hắn trúng đao nhưng không dám kêu đau, sợ nàng nghe thấy sẽ quay đầu lại.

Nàng đưa tay gạt lệ, thế nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều.

Đúng lúc này, nàng vấp phải một vật gì đó, ngã nhào xuống đất. Nàng tập trung nhìn kỹ mới biết, đó lại là t.h.i t.h.ể của binh sĩ Đại Yến.

Bên cạnh binh sĩ kia có một cây cung bị rơi, trên mặt đất còn vương vãi mấy mũi tên.

Sau lưng lại truyền tới một tiếng kêu rên.

Nàng không do dự nhặt cung tiễn lên, xoay người lại.

Cái cung này vừa nặng vừa cứng, nàng thử lôi kéo dây cung, ít cũng phải một thạch. Mà mỗi lần nàng đi theo Uất Trì Việt học b.ắ.n tên, đến nửa thạch cung còn miễn cưỡng lắm mới được. Chưa nói nàng cũng chưa bao giờ b.ắ.n trúng mục tiêu ở khoảng cách xa như vậy hết.

Thẩm Nghi Thu nhìn quanh một chút. Quân Đột Kỵ Thi chỉ còn lại hai binh sĩ đang giao đấu với Ngưu nhị lang, mà trên người Ngưu nhị lang không biết đã trúng bao nhiêu đao, hình như cũng không chống cự được bao lâu nữa.

Nàng lui về phía sau mấy bước, cố gắng giữ vững cây cung, gài tên vào rồi cố hết sức kéo căng dây cung. Dây cung lằn sâu vào ngón tay nàng, nàng cắn răng nín nhịn.

Nàng áp dụng lại kỹ thuật mà Uất Trì Việt đã dạy, đem đầu mũi tên nhắm thẳng vào binh sĩ của Đột Kỵ Thi.

Mũi tên bay sượt qua vai hắn, không trúng.

Ngưu nhị lang quay đầu, giận dữ hét:

- Đi mau!

Loading...