Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 295

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:07:12
Lượt xem: 39

Uất Trì Việt mang binh một đường đánh lén, xông đến dưới thành thì chỉ thấy xác người nằm la liệt khắp nơi, m.á.u chảy thành sông. Thành lâu phía đông đã bị đốt sập, ngọn lửa b.ắ.n thẳng lên trời cao, giống như một bó đuốc khổng lồ.

Binh sĩ Đột Kỵ Thi chỉ lo cướp bóc tiền tài cùng nữ tử, căn bản không có ai trấn giữ cửa thành. Uất Trì Việt dẫn binh tiến quân thần tốc, sau đó sai người đóng kín ba mặt cửa thành, chỉ để lại một cửa phía bắc, cũng là để những người nấp ở lỗ châu mai* trên tường thành dễ dàng ra tay.

Lỗ châu mai là một khe hở, nhưng không quá nhỏ, đủ có thể nhìn qua được. Lỗ châu mai thường được xây ở phía trên hay phần dưới của công trình quân sự như pháo đài, lô cốt,... Cũng có thể thấy được lỗ châu mai trên các tháp pháo xe tăng, xe bọc thép... mà qua đó một xạ thủ có thể đặt súng, cung tên đặt vào khe hở và b.ắ.n trả đối phương.

Các tướng sĩ còn lại thì tiêu diệt toàn bộ những người Đột Kỵ Thi đang đốt phá, cướp bóc trong thành.

Rất nhiều binh sĩ Đột Kỵ Thi không nỡ buông tiền tài trong tay ra, nên chưa kịp rút binh khí ra đã c.h.ế.t dưới mạch đao, cung tiễn cùng Yển Nguyệt Đao của quân Yến.

Yến quân một bên g.i.ế.c địch giải cứu bách tính, một bên hô to:

- Viện binh của Đại Yến đến rồi!

"Thái tử điện hạ tự mình lãnh binh giải cứu bách tính Linh Châu".

Bách tính Linh Châu còn đang tuyệt vọng sợ hãi bỗng nghe thấy tiếng kêu, tựa như nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối, lập tức đi theo hô to:

Viện binh đến rồi! "Thái tử điện hạ đã tới".

"Triều đình không vứt bỏ Linh Châu".

Các thanh niên trẻ tuổi dũng cảm cũng thi nhau cầm lấy đao, thương, côn bổng ra sức chống cự. Ngay cả các nữ nhân cũng ngừng khóc, quơ lấy gậy gỗ, cọc tre hoặc là xà nhà cháy dở tới "chào hỏi" lên người của các binh sĩ Đột Kỵ Thi.

Lại có người dùng tiếng Đột Quyết kêu to:

- A Sử Na Di Chân trốn rồi!

"Ở lại trong thành đều phải chết".

"Phía sau còn có mười vạn viện quân của Đại Yến".

Binh sĩ Đột Kỵ Thi hoảng loạn trong lòng, cướp được tiền tài xong liền tranh thủ thời gian chạy trốn. Có người cũng không cam tâm khi không lấy được gì nhưng cũng biết bảo vệ mạng mới là quan trọng nhất.

Lúc này lại có người hô:

- Chạy về phía Bắc! Cửa Bắc đang mở!

Binh sĩ Đột Kỵ Thi hoảng hốt chạy bừa, nhao nhao chạy về phía cửa Bắc. Vừa chạy ra tới cửa thành, cung nỏ đang chờ sẵn ở trên tường thành liền đồng loạt b.ắ.n tên, hàng trăm hàng ngàn người Đột Kỵ Thi ngã xuống dưới trận mưa tên. Có người tận tới lúc c.h.ế.t rồi vẫn ôm chặt vàng bạc tơ lụa mới đi cướp được không chịu buông tay.

Phó tướng hỏi Uất Trì Việt:

Điện hạ, có muốn truy kích tới cùng không? Uất Trì Việt lắc đầu:

Giặc cùng đường chớ đuổi. Binh mã của chúng ta ít, hiện tại bọn hắn đang loạn trận cước thôi. Nếu lấy lại bình tĩnh bài binh bố trận, chúng ta cũng không có nhiều cơ hội chiến thắng đâu.

Hắn ngừng một chút lại nói:

Mệnh cho các tướng sĩ tiêu diệt toàn bộ tàn quân trong thành, sau đó kêu gọi dân chúng cùng nhau dập lửa, cứu chữa lẫn nhau.

Bàn giao vài câu đơn giản xong, Thái tử liền dẫn theo một đội thị vệ, không kịp chờ đợi mà giục ngựa phi thẳng về phía phủ thứ sử.

Trước viện của phủ thứ sử hỗn loạn ngổn ngang, chính đường đã bị đốt sập nửa bên.

Trong nội viện đằng sau mơ hồ truyền tới tiếng kêu khóc của nữ tử cùng trẻ con. Uất Trì Việt biết đó là nữ quyến Tạ phủ, liền lập tức mệnh Giả thất dẫn thị vệ tiến vào nội viện, còn bản thân thì trực tiếp xông thẳng vào tiểu viện tử nơi Thẩm Nghi Thu ở.

Trong tiếng củi cháy tí tách, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của nữ tử cùng tiếng nỉ non của trẻ nhỏ. Hắn biết là nữ quyến của phủ thứ sử bị vây khốn ở trong đám cháy, liền vội vàng dẫn người múc nước dập lửa, giải cứu người ra.

Lúc Tạ phu nhân được khiêng ra khỏi đám cháy, trên người đã bê bết máu, ngất đi từ lúc nào rồi.

Không đợi hắn chạy tới hậu viện, chỉ đứng từ xa thôi cũng có thể nhìn thấy chỗ kia cũng có ánh lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-295.html.]

Tâm hắn lạnh đi một nửa, lập tức tung người xuống ngựa, nhanh chân chạy vào trong hậu viện, lập tức thấy đông hiên đã bị đốt cháy.

Hắn xông vào phòng ngủ của Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy mấy tháp chạn thức ăn lộn xộn ngổn ngang, rương quần áo tráp tứ đều bị lật tung hết ra. Thư quyển, bút mực cùng quần áo rơi lả tả trên mặt đất, mà nửa cái bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Lúc này hắn mới lấy lại bình tĩnh, là bản thân để tâm quá nên mới bị loạn. Thành Linh Châu bị phá, phủ thứ sử là nơi đầu tiên sẽ bị cướp bóc. Tiểu Hoàn đương nhiên sẽ không ở lại nơi này ngồi chờ chết, nhất định nàng đã sớm chạy ra ngoài rồi.

Đúng lúc này, một trận gió thổi tới. Mượn ánh lửa của đông hiên, hắn chợt chú ý tới mấy lá thư nằm rải rác dưới hành lang.

Trong nháy mắt hắn đã nhận ra đó là chữ viết của Thẩm Nghi Thu, tim không khỏi thắt chặt lại.

Hắn nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào bức thư có số chữ ít nhất. Đôi mắt hắn giống như bị lửa thiêu đốt, liền vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Hắn đi tới, cúi người nhặt lên, cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng sắp xếp lại rồi cất vào trong ngực, sau đó vội vã chạy ra khỏi viện tử.

Ra khỏi hoa viên, hắn gặp Giả thất và đám thị vệ mới đi từ nội viện ra. Bên cạnh bọn họ còn có nữ quyến Tạ gia mới từ cõi c.h.ế.t trở về.

Tạ phu nhân được một vị ma ma cõng trên lưng, toàn thân đây vết máu, hình như đã bất tỉnh nhân sự. Giả thất mỗi tay ôm một đứa bé, còn trưởng tử của Tạ thứ thì đi theo bên cạnh mẫu thân, trong tay nắm chặt một thanh đoản đao, khuôn mặt nhỏ đen sì tràn đầy nước mắt.

Uất Trì Việt nhìn lướt qua trong đám người, trong lòng lập tức trầm xuống. Không có Thẩm Nghi Thu.

Giả thất nói:

Lúc nãy khi bộc chạy tới thấy một đám Hồ Lỗ đang định tấn công. Bộc đã g.i.ế.c sạch rồi, còn bọn Vương Lục bây giờ đang múc nước dập lửa.

Uất Trì Việt nhìn thoáng qua Tạ phu nhân:

Phu nhân bị thương sao? Giả thất lắc đầu:

Chỉ bị kinh sợ thôi, m.á.u trên người đều là của người khác b.ắ.n vào.

Lúc này Tạ phu nhân mới tỉnh lại, ho khan hai tiếng, yếu ớt nói:

Là Thái tử điện hạ sao...

Uất Trì Việt tiến lên vái chào:

Xin Tạ phu nhân an tâm tĩnh dưỡng. Tạ phu nhân rơm rớm nước mắt:

Nương nương không ở trong phủ, buổi sáng đi cùng... đi cùng lang quân... đi lên tường thành...

Thân hình Uất Trì Việt lảo đảo, may mà kịp thời nắm lấy dây cương. Hắn ngưng thần một chút:

Làm phiền Tạ phu nhân rồi. Nếu có tin tức của sứ quân, ta sẽ sai người lập tức tới báo cho phu nhân.

Dứt lời phân phó thị vệ:

Tìm một gian phòng ốc cho Tạ phu nhân nghỉ ngơi, sau đó lệnh y quan tới khám bệnh cho phu nhân.

Giả thất lộ vẻ mặt lo lắng:

- Nương tử...

Uất Trì Việt đánh gãy lời hắn, c.h.é.m đinh chặt sắt nói:

Nương tử sẽ không sao. Hắn sẽ đi tìm tiểu Hoàn trở về.

Nói xong, hắn cởi dây cương ngựa đang buộc ở cột trụ hành lang xuống, không nói một lời liền xoay người lên ngựa.

Giả thất đem đứa nhỏ giao cho thị vệ khác, cũng đi theo:

Vết thương trên cánh tay điện hạ vẫn nên để cho y quan xử lý một chút đi...

Loading...