Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 297

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:07:16
Lượt xem: 5

Thế nhưng không đợi tiểu thương kia hỏi xong câu hỏi, hắn bỗng nhiên giơ đao lên, lấy thế sét đánh không kịp mà c.h.é.m ngay đầu của tên binh sĩ Đột Kỵ Thi kia xuống.

Hắn nắm vuốt thanh hồ đao nhỏ, dùng sức siết chặt lại, bẻ gãy chỗ nối liền giữa chuôi đao và lưỡi đao. Tay bị lưỡi đao cắt vào, m.á.u tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, nhưng hắn lại giống như không có cảm giác, đến lông mày cũng không nhíu lấy một lần.

Hắn ném đao xuống đất:

- Các ngươi nhận lầm rồi, không phải của nàng.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, một tia sét rạch ngang bầu trời.

Trong ánh chớp sáng ngời, Thái tử mặt mày vô cảm, sắc mặt tái nhợt giống như ma quỷ.

Trong lòng Giả thất run lên:

- Điện hạ...

Không đợi hắn nói hết lời, Uất Trì Việt cầm đao lên ngựa, vội vã chạy về hướng thành nam.

Giả thất cùng một đám thị vệ cưỡi ngựa đuổi theo.

Sấm chớp nối tiếp nhau nổi lên, có tia sét còn gần như giáng ngay trước mặt Uất Trì Việt.

Hắn lại phảng phất như không nhìn thấy, giống như chính bản thân hắn cũng biến thành sấm chớp rồi vậy.

Chạy được ba bốn dặm, đến cái chỗ binh sĩ Đột Kỵ Thi kia nói, hắn lập tức xuống ngựa, đi tới cửa phường gần nhất.

Cách đó không xa có một ngôi chùa đang bốc cháy, một đội cấm quân đang giao chiến với binh sĩ Đột Kỵ Thi, tiếng binh khí va chạm leng keng rúng động.

Chỉ chốc lát sau, gió nổi lên làm lửa dâng cao vùn vụt, mang theo một làn khói dày đặc cuốn về phía Uất Trì Việt.

Hắn bị sặc khói đến mức ho khan một trận, trong cổ họng có thứ gì đó dâng lên. Hắn nhịn không được mà phun ra ngoài, trong miệng tràn ngập vị rỉ sắt tanh nồng.

Hắn đưa mu bàn tay lên lau khóe miệng, tiếp tục đi về phía trước.

Bọn thị vệ cũng tiến đến, Giả thất muốn đỡ hắn, lại bị hắn vung tay gạt đi.

Có rất nhiều t.h.i t.h.ể nằm ngang dọc trên mặt đất, có binh sĩ mang áo giáp của Đột Kỵ Thi, cũng có những bách tính bình thường c.h.ế.t thảm. Nam có nữ có, già có trẻ có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-297.html.]

Uất Trì Việt đi từng bước thật chậm, nhận diện từng người một.

Có t.h.i t.h.ể nằm úp mặt xuống đất, hắn liền cúi người, nhẹ nhàng lật xác c.h.ế.t lên.

Có t.h.i t.h.ể lại dính đầy m.á.u trên mặt, hắn vội vàng dùng tay áo lau đi.

Ánh mắt Giả thất chua xót:

- Điện hạ sợ bẩn, mấy việc này cứ để bộc làm là được...

Uất Trì Việt lại giống như không nghe thấy, vẫn một mình mải miết đi tìm. Hiện tại hắn không biết sợ gì nữa.

Lại một tia chớp rạch ngang qua bầu trời u ám.

Trong lúc ánh chớp lóe lên, hắn thoáng nhìn thấy một nữ tử nằm đó cách hơn năm bước, dáng người mảnh khảnh, nửa bên áo trắng bị m.á.u dưới người nhuộm thành đỏ thẫm.

Khung cảnh này đột nhiên trùng khớp với ký ức và cơn ác mộng của hắn.

Hắn lảo đảo đi qua, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng tối đen. Hắn biết rõ mình đang đi trên mặt đất, nhưng lại cảm giác như bản thân đã rơi xuống một chỗ tối tăm, nơi đen tối này không có điểm cuối, sâu không thấy đáy.

Cuối cùng hắn cũng tới được trước mặt cỗ t.h.i t.h.ể kia, hắn muốn lật người nàng lên, nhưng mà hai tay của hắn không còn chút sức lực nào.

Lại thêm một tiếng sấm nữa, ngay sau đó, mưa cũng rơi xuống.

Khi mưa trút xuống, ông trời cũng sẽ đem những giọt nước mắt tích tụ suốt hai mùa xuân hạ trút xuống nhân gian, dập tắt lửa lớn cùng cực khổ.

Uất Trì Việt rốt cục cũng lật cỗ t.h.i t.h.ể kia lên, nhưng mà hắn không nhìn rõ được mặt nàng.

Hắn đưa tay lau mắt, lau đi màn mưa trước mắt nhưng không tài nào xóa nổi bóng tối vô biên.

Hắn xích lại gần một chút, một tia sét bất ngờ đánh xuống, hắn mượn ánh sáng nhợt nhạt kia nhịn thấy rõ ràng.

Không phải nàng, không phải Tiểu Hoàn.

Trong lòng của hắn giống như có một tòa đê ầm ầm sụp đổ, hắn ra sức giữ lại, ngăn chặn nước chảy, nhưng dòng lũ bị chặn lại đột nhiên dâng lên, xuyên cho hắn thủng trăm ngàn lỗ.

Rốt cục hắn cũng không chống đỡ nổi nữa, lập tức ngã xuống.

Loading...