TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:40:47
Lượt xem: 12
Thẩm Nghi Thu lúc này đang ngủ quên trên một con thuyền, thuyền nhỏ rong chơi ở giữa sông mang tên là Vĩnh hằng.
Nước sông giống như mây, lại giống ánh sáng, như ánh nắng ấm áp đang chiếu lên mí mắt cùng trán nàng. A da đang nấu trà, a nương đang vẽ tranh. Bọn họ câu được câu không nhẹ nhàng nói chuyện.
Gió thổi nhẹ đưa thuyền đến bên bờ dương liễu, mang theo hơi thở màu xanh của hoa đào cùng hoa xuân thảo.
Đầu nàng gối trên đầu gối của a nương, xương cốt toàn thân giống như là đang ngâm trong hồ nước nóng.
Đã rất lâu rồi nàng chưa từng cảm thấy an yên như vậy, chỉ một mực muốn đi theo dòng nước chảy bèo trôi, chìm chìm nổi nổi, mãi cho tới khi thời gian ngừng lại mới thôi.
Chỉ có một chuyện khiến cho nàng cảm thấy hơi mất hứng.
Trên bờ có âm thanh nào đó đang cố chấp gọi nàng.
A nương nói:
- Tiểu Hoàn, người kia đang gọi con đấy.
Thẩm Nghi Thu uể oải đưa khăn lên che mặt, miễn cưỡng nói:
Mặc kệ hắn. A da hỏi:
Đó là ai?
Thẩm Nghi Thu đang muốn trả lời, lại nhất thời không nhớ ra nổi tên của hắn, chỉ mơ hồ nói:
- Chỉ là một người.
A nương cười cười rồi gỡ khăn trên mặt nàng ra:
- Là người như thế nào? Nói cho a nương biết một chút đi.
Thẩm Nghi Thu híp con mắt chỉ để lại một khe hở nhỏ, trước mắt là gương mặt mơ hồ của a nương, khóe miệng mang theo nụ
cười trêu chọc.
Thẩm Nghi Thu bĩu môi:
- Một người rất vô vị, đáng ghét cực kì.
A da lại vô cùng cao hứng, tràn đầy phấn khởi nói:
Ồ? Làm sao mà lại đáng ghét? Nói rõ cho a da nghe được không?
Thẩm Nghi Thu nghĩ nghĩ:
Hắn không cho con ngủ ngon, còn bắt con phải đi học võ cưỡi ngựa với hắn nữa.
Lúc này thì a da không còn cao hứng nữa:
A da có thể dạy con cưỡi ngựa được, không cần nhờ tới người bên ngoài.
A nương liếc ông một cái:
- Lo mà trông bếp lò đi, đáng ghét.
Giọng nói kia lại bắt đầu gọi "tiểu Hoàn, tiểu Hoàn" liên hồi.
A nương nói:
- Hình như hắn rất gấp gáp.
Thẩm Nghi Thu bị hắn gọi nhiều tới mức có chút khó chịu, cũng không còn tâm trạng đi ngủ nữa, liền lập tức ngồi dậy, đi xem bức tranh a nương mới vẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-300.html.]
Bức tranh của a nương vẽ vườn đào của Linh Châu, tờ giấy mang theo mùi thơm, như muốn bốc cháy sáng rực lên.
Thẩm Nghi Thu vô cùng hâm mộ:
- A nương dạy con vẽ đi.
A nương lập tức ôm nàng vào lòng, nắm lấy tay nàng:
- Đưa bút lên như thế này... đã hiểu chưa?
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu. Tay của nàng có chút nhỏ, cầm bút cũng hơi miễn cưỡng, nhưng hoa đào nàng vẽ cũng đã ra dáng rồi.
Thanh âm trên bờ lại gọi nàng:
Tiểu Hoàn, nên dậy thôi. Nàng ngủ đã đủ lâu rồi. A nương nói:
Hình như hắn sắp khóc rồi.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu cảm thấy bực bội.
A nương lại nói:
- Ta rất muốn nhìn thấy người trong lòng của tiểu Hoàn.
A da luôn khiếp sợ trước uy nghiêm của a nương nên không dám nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Nghi Thu thề thốt phủ nhận:
- Không phải đâu.
A nương không nói lời nào, chỉ mỉm cười.
A da nói:
Tiểu Hoàn nói không phải rồi. A nương nói:
Chàng thì biết cái gì.
Lỗ tai Thẩm Nghi Thu nóng lên, lẩm bẩm nói:
- Nếu a nương muốn nhìn, vậy con sẽ vẽ cho người nhìn.
Nàng vừa nói vừa nhấc bút lên, nhưng đầu bút vừa chạm vào mặt giấy, lại không vẽ được gì hết. Nàng khổ não nói:
Con không nhớ được hình dáng của hắn. A nương nắm tay nàng nói:
Vậy đi nhìn hắn một chút đi.
A da đi tới sờ sờ đầu của nàng:
- Đi thôi tiểu Hoàn.
Thẩm Nghi Thu tiến thoái lưỡng nan:
Nhưng con chỉ muốn ở cùng a da với a nương thôi. A da nói:
Chúng ta sẽ ở nơi này chờ con.
A nương cũng gật gật đầu:
- Chúng ta sẽ không đi đâu cả.
Lời còn chưa dứt, nước sông đột nhiên trở nên chảy xiết, thuyền nhỏ đột nhiên xóc mạnh. Thẩm Nghi Thu chợt mở mắt ra, a da a nương cũng lập tức biến mất.