Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 310

Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:44:17
Lượt xem: 40

Cho tới nay nàng cũng chưa từng nhắc về hôn sự của Hà Uyển Huệ, cũng không biết Uất Trì Việt đã biết được từ chỗ của người khác chưa. Thậm chí nàng còn có chút nơm nớp lo sợ, sợ ngày nào đó hắn sẽ chủ động nhắc tới.

Nhưng mà dây leo trong lòng càng lúc càng sinh sôi này nở nhiều hơn, một bên vừa sinh trưởng tốt vừa cắm rễ xuống. Nàng vội vàng nhổ bỏ, mỗi lần xé rách lại khiến một dòng m.á.u lớn chảy ra.

Mà Uất Trì Việt hoàn toàn không biết gì cả. Hắn không biết mỗi lần ôm người mình yêu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào mà gọi nàng hai tiếng "tiểu Hoàn", sẽ chỉ khiến nội tâm nàng lưu lại một mảnh hỗn độn.

Thẩm Nghi Thu không đợi Thái tử phát hiện đã kịp thời thu hồi ánh mắt lại.

Uất Trì Việt giương mắt, liền trông thấy Thẩm Nghi Thu đang tựa

bên trên toa xe, thần sắc nhàn nhạt, còn có chút lạnh lùng, khiến cho người ta không đoán ra được nàng đang suy nghĩ cái gì.

So với nửa năm trước khi rời kinh, hình như nàng càng ngày càng cách hắn xa hơn.

Hắn đành phải âm thầm tự an ủi mình, nhất định là do khí hậu quá nóng bức, thân thể nàng không thoải mái, làm gì có tâm trạng mà để ý tới hắn.

Lại không khỏi có chút chột dạ. Chẳng lẽ là do mình dông dài quá, trêu chọc khiến nàng phiền lòng rồi?

Chắc chắn là thế, miệng nam tử đúng thực là không nên nói nhiều. Hắn tuyển thái giám Lai Ngộ Hỉ cũng bởi vì thích tính tình ổn trọng ít nói của hắn, vậy mà sao tới bản thân mình thì lại quên mất điều này chứ! Cũng may bản thân kịp thời hiểu ra, còn có thời gian để sửa chữa sai lầm.

Hắn suy nghĩ miên man một hồi, xe ngựa đã lái vào Đan Phượng môn.

Xe ngựa đi dọc theo đuôi rồng chậm rãi tiến về phía trước, đi qua Hàm Nguyên điện, vòng qua cửa ngăn, lại xuyên qua cửa Hưng Lễ, rồi dừng lại trước Tuyên Chính điện.

Uất Trì Việt phải đi Tuyên Chính điện yết kiến Hoàng đế, Thẩm Nghi Thu thì phải tới hậu cung. Hai người đi đến đây liền chia đôi mỗi người một ngả.

Lúc chuẩn bị xuống xe, Uất Trì Việt chần chờ trong chốc lát, lòng đầy tiếc nuối mà buông tay Thẩm Nghi Thu ra. Mới bước được

một bước, đã quay người trở lại, nói khẽ bên tai nàng:

- Tối nay ta nhất định sẽ về nhà với nàng.

Dứt lời liền hôn phớt lên môi nàng một cái rồi nhanh chóng rời đi, lúc này mới vén màn xe lên rồi xuống xe.

Thẩm Nghi Thu ngẩn ngơ mà ngồi trên xe, một lúc lâu sau mới nhớ ra bản thân làm thê tử thì hẳn là nên xuống xe để cung tiễn Thái tử.

Đợi nàng lấy lại tinh thần, xe ngựa đã một lần nữa chuyển động.

Tới Cam Lộ điện, Thẩm Nghi Thu xuống xe đổi sang bộ liễn. Còn chưa đi tới tiền điện đã thấy Trương hoàng hậu ra ngoài nghênh đón, được nữ quan Tần Uyển đỡ xuống bậc thang.

Thẩm Nghi Thu vội vàng lệnh cho thái giám ngừng liễn, hạ xe xuống, nàng liền vội vàng bước nhanh về phía trước hành lễ:

- Con dâu bái kiến mẫu hậu.

Trương hoàng hậu một tay đỡ lấy nàng, nắm lấy cánh tay tinh tế của nàng rồi đánh giá trong chốc lát, hốc mắt ửng đỏ:

- Gầy, gầy đi rồi...

Những câu sau lại không nói ra được thành lời.

Nửa năm không gặp, hai bên tóc mai của Trương hoàng hậu đã mọc thêm rất nhiều tóc trắng, khuôn mặt cũng càng ngày càng tiều tụy hơn. Lúc Linh Châu bị bao vây, bà ở kinh thành chắc chắn cũng ăn không ngon ngủ không yên, hết lòng lo lắng.

Thẩm Nghi Thu cố nén nước mắt nói:

Chỉ là mùa hè tự giảm cân thôi. Trương hoàng hậu nói:

Bây giờ hồi kinh, đừng có lao tâm lao lực nữa, phải nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-310.html.]

Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:

- Thân thể mẫu hậu đã đỡ hơn chút nào chưa?

Trương hoàng hậu gắt gao kéo cánh tay nàng đi vào trong điện:

Không có gì đáng ngại, cái bệnh cũ kia của ta luôn luôn tái phát khi tới mùa đông. Lúc nào khí hậu ấm lên là sẽ tốt ngay thôi.

Trương hoàng hậu lúc này mới lôi kéo tay nàng qua nói:

Lúc biết được người Đột Kỵ Thi vây thành Linh Châu mà con cũng đang ở đó, thân là trường bối, ta thực sự là xấu hổ tự trách vô cùng. Sớm biết như thế, ta nhất định sẽ không xúi giục con đi cùng Tam lang.

Bà ngừng một chút lại nói:

Nhưng vừa nghĩ tới bách tính Linh Châu, ta lại thấy thật may mắn khi con cũng ở đó...

Vừa nói bà vừa nghẹn ngào.

Thẩm Nghi Thu nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương hoàng hậu, an ủi bà:

Mẫu hậu đừng đau buồn, không phải là Thái tử điện hạ cùng con dâu vẫn bình an trở về sao?

Trương hoàng hậu gật đầu không ngừng:

Trở về là tốt, về là tốt rồi...

Thẩm Nghi Thu lại nói:

Nhờ có mẫu hậu trong triều hòa giải, Mao lão tướng quân mới có thể đích thân dẫn viện quân Bân Châu đuổi tới, mới có thể một mẻ hốt gọn tàn binh của Đột Kỵ Thi.

Trong mắt Trương hoàng hậu lướt qua một tia lo lắng:

Chỉ trách ta vẫn đánh giá thấp sự vô sỉ của hắn...

Tần Uyển nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Trương hoàng hậu cũng không nói tiếp nữa, nhưng vẻ khinh bỉ trên mặt lại không che giấu chút nào.

Thẩm Nghi Thu thầm thở dài. Bọn hắn còn tức giận thì Trương hoàng hậu chắc chắn cũng không dễ chịu. Năm đó bà bị Hoàng đế dùng việc "chăm lo đất nước" che giấu, lợi dụng thế lực nhà mình để hỗ trợ hắn đoạt được trữ vị. Hoàng đế lần lượt làm đủ việc hoang đường, tựa như từng mũi d.a.o cắt vào trái tim bà.

Nàng vội đem quà quê đến rồi trình lên, nói với Trương hoàng hậu:

Trên đường đi vội vàng, cũng chưa kịp lựa chọn kỹ lưỡng. Mong mẫu hậu thứ lỗi.

Trương hoàng hậu giận trách:

Trường An cái gì mà chả có, còn phí công sức như vậy làm gì! Thẩm Nghi Thu cười nói:

Điện hạ cũng nói như vậy.

Đang nói chuyện, cung nhân đã bưng trà đặc, quả khô cùng hoa quả tươi đến, đều là những thứ xưa nay Thẩm Nghi Thu thích ăn.

Những cái khác thì thôi, nhưng thứ khiến nàng chú ý nhất chính là cái mâm vàng lớn tầm mười tấc quấn nhánh hoa sen bằng mã não xung quanh, bên trong đó đựng những quả anh đào mọng nước tươi ngon, được xếp cao như ngọn núi nhỏ.

Trương hoàng hậu cười nói:

Cũng may là các con trở về kịp thời, chậm mấy hôm nữa thì chỉ có thể ăn quả ở trong phòng băng đã đông lạnh thôi.

Thẩm Nghi Thu trông thấy anh đào liền nhớ tới mùa hè năm ngoái, cũng là ở bên trong Cam Lộ điện, chính là lần đầu tiên nàng gặp Uất Trì Việt ở kiếp này. Khi đó Trương hoàng hậu dùng anh đào chiêu đãi nàng, hắn còn lườm nguýt thái độ, mặt thì đen sì không khác gì đáy nồi, giống như không có một phần nào chào đón nàng.

Loading...