Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 311

Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:44:19
Lượt xem: 19

Trong năm đó bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, đi qua bao nhiêu núi sông. Bây giờ quay đầu nhìn lại, phảng phất như đã qua mấy đời rồi.

Trương hoàng hậu thấy nàng nhìn quả anh đào tới xuất thần, cũng nhớ tới sự tình năm ngoái. Khi đó Thái tử đã nhắm vào Thẩm thất nương, nghe nói nàng vào cung yết kiến liền cuống quýt chạy tới để "tình cờ gặp gỡ". Vậy mà còn giấu đầu lòi đuôi, bày ra vẻ mặt như chẳng hề để ý.

Nhớ tới cái tính tình kia của nhi tử, Trương hoàng hậu bất giác mỉm cười.

Một lát sau, nụ cười kia liền biến mất ở nơi khóe môi.

Thẩm Nghi Thu thấy thần sắc bà trở nên khác thường, tự dưng cảm thấy lo lắng, buông bát trà trong tay xuống:

- Mẫu hậu cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?

Trương hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, có chút muốn nói lại thôi.

Bà xuất thân con nhà tướng, xưa nay luôn vui vẻ hoạt bát. Thẩm Nghi Thu chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng ngập ngừng băn khoăn, lấp lửng dông dài này của bà.

Nàng mơ hồ đoán được ra gì đó:

Là chuyện có liên quan tới Thái tử sao? Mẫu hậu cứ nói đi đừng ngại.

Trương hoàng hậu chụp tay lên mu bàn tay nàng:

Thất nương, tâm ý của Tam lang, người làm mẹ như ta đều thấy hết ở trong mắt, tuyệt đối không nhìn lầm đâu...

Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng gật đầu:

Nàng dâu hiểu ạ. Trương hoàng hậu lại nói:

Lần này các con cùng nhau vào sinh ra tử, phần tình cảm này không ai có thể vượt qua được.

Thẩm Nghi Thu cảm thấy trái tim mình như đang bị thứ gì đó kéo xuống, còn chưa kịp định thần đã bị lôi vào trong vũng bùn.

Trương hoàng hậu thở dài một hơi thật sâu:

Hà Cửu nương đã hủy việc hôn nhân với Kỳ gia, Hoàng đế cũng đã nghĩ xong ý chỉ, chỉ chờ Tam lang trở về là sẽ nhanh chóng tứ hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-311.html.]

Bờ môi Thẩm Nghi Thu giật giật, nhưng không biết nên nói cái gì. Nàng từ bỏ giãy giụa, tùy ý để bùn lầy rót thẳng vào lục phủ ngũ tạng của mình.

Trương hoàng hậu lo lắng quan sát sắc mặt nàng, thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, thần sắc đờ đẫn, trong lòng vô cùng đau xót:

Đây cũng không phải là chủ ý của Tam lang, hắn cũng không thể nào làm mất mặt mũi của Hoàng đế được.

Thẩm Nghi Thu hiểu rõ mẹ chồng đang muốn an ủi nàng.

Hoàng đế muốn tứ hôn cho Uất Trì Việt cùng Hà Uyển Huệ, thứ nhất là do Hiền phi dùng sức tác động, thứ hai chính là Hoàng đế

cảm thấy hổ thẹn đối với nhi tử, nên mới dùng việc tứ hôn để lấy lòng, làm hòa hoãn quan hệ giữa hai cha con.

Nhưng mà suy cho cùng thì, không ai có thể ép buộc được Uất Trì Việt.

Trương hoàng hậu có thể bảo Hoàng đế thu hồi ý chỉ, nhưng Thái tử thật lòng muốn cưới Hà Uyển Huệ, nàng lại không ngăn cản được.

Trương hoàng hậu cũng hiểu lời động viên của mình yếu ớt bất lực đến cỡ nào, đành phải dùng sức nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng:

Thất nương, con đừng suy nghĩ qua nhiều. Tam lang cùng biểu muội Hà gia kia cũng chỉ là có chút tình cảm từ khi còn bé thôi. Khi đó hắn mắc bệnh đậu mùa bị nổi nốt đầy người, một mình ở bên trong tẩm điện. Lúc đó Hà cửu nương thường xuyên đến thăm hắn, hắn liền đem phần cảm tình đó nhớ mãi cho tới tận bây giờ... Con tin ta đi, Tam lang đối xử với con hoàn toàn khác biệt so với nàng ấy.

Bà ngừng một chút lại nói:

Lúc đầu ta cũng không muốn nói mấy chuyện làm mất hứng này đâu, chỉ là tí nữa đằng nào con cũng đi Phi Sương điện, nếu để con nghe được từ trong miệng người bên ngoài, thì chẳng bằng để ta nói, cũng là để con chuẩn bị tâm lý trước.

Thẩm Nghi Thu lấy lại tinh thần, phát hiện ra sự thất thố vừa rồi của bản thân, bèn ngượng ngùng cười trừ:

- Mẫu hậu đừng lo lắng. Nàng dâu đều hiểu.

Nụ cười của nàng giống như ngon đèn lưu ly bị vỡ, vết nứt sắc bén, cứa vào lòng khiến người ta đau nhói. Nàng vẫn không biết, vẫn đang cố gắng chắp vá những mảnh vỡ kia lại.

Trương hoàng hậu nhìn nàng cười còn khó coi hơn khóc, liền đưa nàng kéo vào trong ngực:

Thất nương, nếu con khó chịu thì cứ khóc lên đi...

Thẩm Nghi Thu lắc đầu:

Không ạ.

Loading...