Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 316

Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:47:48
Lượt xem: 56

Hà Uyển Huệ nói:

Lúc trước biểu huynh nói a Huệ có hôm ước mang theo, không nên qua lại thân thiết với biểu huynh. A Huệ tưởng thật nên đã hủy việc hôn sự với Kỳ gia rồi, thế mà bây giờ biểu huynh lại nói như thế...

Uất Trì Việt nghĩ lại một chút, hình như hắn cũng chưa từng hứa hẹn sẽ cưới Hà Uyển Huệ, nhưng lúc vừa trọng sinh lại thì xác thực là có ý nghĩ này, nên cũng không thể nói là oan uổng được. Hắn áy náy nói:

Cô chưa từng nói rõ với ngươi, khiến ngươi hiểu lầm, là lỗi của cô.

Hà Uyển Huệ thấy hắn thà tình nguyện xin lỗi cũng không chịu mở miệng nhận sai, lại càng trở nên tức giận:

A Huệ phải gánh chịu tai tiếng bất nghĩa để hủy hôn với Kỳ công tử. Bây giờ Kỳ công tử khỏi hẳn rồi, lẽ ra a Huệ có thể nối lại tình xưa với hắn, nhưng ta lại không làm vậy. Bây giờ toàn thành Trường An đều đang chế nhạo ta rồi đấy, biểu huynh có biết không?

Lúc nãy ở Tuyên Chính điện Uất Trì Việt cũng mới biết chuyện hai nhà từ hôn, cũng không biết Kỳ thập nhị lang đã khỏi bệnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Kỳ gia dòng dõi cao sang, Kỳ thập nhị lang tài đức vẹn toàn, cùng Hà Uyển Huệ quen biết từ thuở nhỏ, đối với nàng cũng toàn tâm toàn ý, nếu nàng gả vào Kỳ gia thì sẽ được làm chính thê.

Trước khi Kỳ thập nhị bị bệnh nặng, cũng chưa từng thấy biểu muội có bất mãn gì với hôn sự này. Bây giờ hắn khỏi hẳn, lại nguyện ý muốn nối lại tiền duyên, nàng hoàn toàn không có lý do gì để từ chối cả.

Đời trước, hắn luôn nghĩ Hà Uyển Huệ vẫn là biểu muội hồn nhiên ngây thơ của lúc nhỏ. Nhưng mà từ khi trùng sinh lại đến nay, hắn bởi vì Thẩm Nghi Thu nên đã biết nhìn người phải bằng cả trái tim, nhận ra con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Ngay cả biểu muội cũng không hề đơn thuần như những gì hắn đã nghĩ.

Cái câu "vốn có thể nối lại tình xưa" vô cùng mập mờ nước đôi, giống như đang muốn tăng giá trị của bản thân lên vậy.

Uất Trì Việt cũng không vạch trần nàng, chỉ là nói:

Lấy gia thế cùng tướng mạo của ngươi, tìm được một mối hôn sự tốt không hề khó. Ngươi nên tìm một người thực sự tôn trọng và yêu thương mình, chứ không phải là ở nơi này lãng phí thời gian với cô, lại hao tổn tinh thần.

Hà Uyển Huệ cắn cắn môi dưới:

Toàn thành Trường An đều đã biết a Huệ vì biểu huynh mà hủy bỏ việc hôn sự, còn có ai sẽ nguyện ý cưới ta nữa? Biểu huynh hình như không biết rồi, trong thành Trường An đã nổi lên lời đồn,

nói a Huệ có mệnh khắc chồng, nói Kỳ công tử bị bệnh nặng chính là do ta khắc hắn, sau khi hủy hôn lại lập tức khỏi bệnh...

Chắc là biểu huynh cũng ghét bỏ a Huệ có số mệnh không tốt, sợ a Huệ làm biểu huynh xui xẻo?

Uất Trì Việt nhớ tới lúc trước tiểu Hoàn bị người ta nói "khắc cả gia đình", trên mặt lập tức nổi lên một tầng sương lạnh:

Cái gọi là hình phạt khắc thân nhân chỉ là mấy lời nói vô căn cứ của mấy người thôn phu thiếu hiểu biết!

Hà Uyển Huệ mắt rớm lệ nói:

Biểu huynh nói thì đơn giản nhẹ nhàng lắm, nhưng nữ tử mà đã truyền ra loại thanh danh như thế, nếu sau này nhà chồng có gì đó không may mắn, sẽ đổ hết tội lên đầu a Huệ...

Uất Trì Việt nói:

Như vậy thì không gả cũng được, cô không tin nam tử trên đời này đều là những kẻ ngu si đần độn như vậy, đến một người có học thức hiểu lý lẽ cũng không tìm ra.

Hà Uyển Huệ nhất thời nghẹn lời, không biết phản bác như thế nào, lại càng khóc ác liệt hơn:

Nhưng bọn hắn đều không phải biểu huynh, trong lòng a Huệ chỉ có một mình biểu huynh thôi.

Ánh mắt Uất Trì Việt đong đầy nhu tình, cười lắc đầu:

Cửu nương, ngươi không hề biết như thế nào là yêu thích một người.

Hà Uyển Huệ chưa bao giờ thấy qua ánh mắt dịu dàng như nước này của hắn, không khỏi khẽ giật mình, đáy mắt lập tức lướt qua một tia tàn khốc:

Nói như vậy thì, biểu huynh tìm được người mình yêu rồi sao? Là Thái tử phi nương nương?

Uất Trì Việt chỉ lặng im không đáp. Tình cảm của hắn cùng tiểu Hoàn như trân bảo được giấu tận sâu dưới đáy lòng, không thể dễ dàng cho người khác thấy.

Hắn chỉ nói:

Thời gian không còn sớm nữa, cô muốn về Đông cung. Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-316.html.]

Lại nói với cung nhân đi cùng Hà Uyển Huệ:

- Đưa Hà nương tử về Phi Sương điện đi.

Dứt lời liền xoay người đi về phía liễn xa đang đậu ở cửa cung, cũng không quay đầu lại.

Hà Uyển Huệ đuổi theo hai bước, khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói:

Biểu huynh đã không cần a Huệ thì a Huệ cũng không si mê quấn quýt lấy người nữa, thế nhưng mà có mấy lời, a Huệ không thể không nói.

Nàng ngừng một chút lại nói:

Biểu huynh yêu Thái tử phi nương nương, nhưng nương nương đối xử với biểu huynh như thế nào? Hôm nay lúc ở Phi Sương điện nghe tin bệ hạ hàng chỉ tứ hôn, nàng còn chẳng thèm để ý nữa kìa!

Uất Trì Việt dừng bước chân, quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Đây là chuyện của chúng ta.

Hà Uyển Huệ bị cơn ghen ghét làm cho đầu óc choáng váng, không những không chịu im miệng, ngược lại càng gào to hơn:

Biểu huynh nói a Huệ không biết cái gì gọi là tình yêu, ừ đứng vậy. A Huệ chỉ biết là, nếu thật sự ái mộ một người, biết hắn muốn nạp thiếp, tuyệt đối không thể nào thờ ơ không quan tâm như vậy!

Một trận gió mát thổi qua, khiến cho váy áo của nàng bay phấp phới.

Lời nói của nàng giống như mũi tên tẩm độc:

Trong lòng Thẩm thất nương không hề có huynh. Biểu huynh à, thật đáng thương cho người làm Thái tử cao quý như huynh. Vì nàng mà nhất quyết không nạp thiếp thất, vì nàng mà không tiếc cô phụ một tấm chân tình của ta. Kết quả lại là yêu nhầm người!

Uất Trì Việt không quay đầu lại, ba chân bốn cẳng đi tới trước liễn xa.

Hà Uyển Huệ nhìn bóng lưng hoảng hốt của hắn, trong lòng có chút thoải mái.

Nàng bình tĩnh đứng thêm một lát, mãi cho tới khi liễn xa của Thái tử biến mất ở một góc tường chỗ ngã rẽ, lúc này mới lạnh lùng nói với cung nhân của Phi Sương điện:

- Đi thôi.

Trở lại Phi Sương điện, cung nhân vừa vén màn cửa lên, Hiền phi đã vội vàng chạy từ trong phòng ra, giữ c.h.ặ.t t.a.y của cháu gái:

- Tam lang nói thế nào?

Hà Uyển Huệ rũ mắt xuống, cắn cắn môi dưới, khẽ lắc đầu.

Hiền phi thở dài, lông mày nhíu lại thành một đường:

Nữ tử kia đúng là giống với a nương nàng như đúc, chỉ sợ đúng thật là hồ ly tinh đầu thai, đem Tam lang mê hoặc tới thần hồn điên đảo...

Hà Uyển Huệ nghe dì lặp đi lặp lại lý do thoái thác cũ rích, đã sớm ngán đến tận cổ, nhưng cũng không dám lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, chỉ nói:

- Dì, bây giờ phải làm thế nào mới được đây?

Quách hiền phi kéo tay tay cháu gái ngồi xuống, chống cằm, vẻ mặt buồn bã nói:

Tam lang từ nhỏ đã có chủ kiến, bây giờ đến cả ý chỉ của Thánh nhân hắn còn không để ý thì ta cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

Hà Uyển Huệ khó có thể tin mà nâng mắt lên, thậm chí còn quên cả khóc:

Ngay cả dì cũng mặc kệ a Huệ rồi sao? Dì nói chỉ cần hủy việc hôn sự với Kỳ gia...

Quách hiền phi có chút khó chịu:

Ngươi đây là đang trách dì sao? Lúc trước ta nói chỉ cần lui việc hôn nhân với Kỳ gia, ta sẽ đi tìm Thánh nhân ban chỉ. Ta có nuốt lời không?

Ngừng một chút lại tiếp:

Bây giờ là Tam lang không muốn cưới, cái này sao có thể trách ta được.

Loading...