Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 317

Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:47:49
Lượt xem: 35

Bà nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cháu gái, có chút không đành lòng, cảm thấy mình nói hơi nặng lời, liền hạ giọng nói:

Việc đã tới nước này, cũng chỉ có thể bỏ đi mà thôi. Ngươi yên tâm, dì nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự thật tốt.

Hà Uyển Huệ nhịn không được nói:

Mối hôn sự cực tốt lúc đầu đã lui rồi, còn có thể tìm tìm được nhà nào tốt hơn Kỳ thập nhị lang chứ?

Quách hiền phi trợn tròn hai mắt:

A Huệ, ngươi nói như vậy cũng thật là không biết tốt xấu. Nếu ngươi không đi từ hôn thì Kỳ thập nhị lang cũng sẽ không đi Lạc Dương, không đi Lạc Dương thì cũng không gặp được thần y, bệnh cũng không thể khỏi được. Nếu còn chưa từ hôn, lúc này hắn còn đang nằm ở trên giường bệnh đấy...

Lời đồn "khắc chồng" của Hà Cửu nương trong thành còn chưa truyền đến tai bà, nhưng bà vừa nói tới chỗ này, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên. Kỳ thập nhị lang vừa hủy hôn với cháu gái xong liền có được may mắn lớn, chẳng lẽ...

Bà không dám nghĩ tiếp, vừa nghĩ tới việc bản thân tự mình đi xin thánh chỉ tứ hôn là lại thấy sợ hãi vô cùng. Cháu gái dù có thân thiết, nhưng làm sao bằng được con trai mình dứt ruột đẻ ra? Bên nào nặng bên nào nhẹ chỉ cần nhìn qua là đã biết.

Nghĩ đến đây, bà c.h.é.m đinh chặt sắt nói:

Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, việc hôn sự dì sẽ thay ngươi từ từ tìm kiếm. Sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, ngươi ở trong cung khó tránh khỏi sẽ bị người ta chế giễu. Ngày mai ngươi cứ trở về nhà ở bên mẫu thân đi, có tin ta sẽ sai người tới nhà truyền lời.

Quách hiền phi thất thần, tâm tư đều viết hết lên trên mặt. Hà Uyển Huệ nhìn bà, giống y hệt như một quyển sách bằng phẳng trống rỗng, liếc mắt một cái đã biết được hết tâm tư của bà.

Trong lòng nàng rét run, đây chính là người mà nàng gọi là thân nhân. Bản thân chăm chỉ hầu hạ phụng dưỡng bà chẳng khác gì

đứa tỳ nữ, kết quả thế nào? Chẳng phải vẫn bỏ rơi nàng như cái giày cũ sao?

Càng đáng hận hơn chính là Uất Trì Việt, có mới nới cũ, vứt bỏ tình cảm bao nhiêu năm của bọn họ, cự tuyệt hôn sự ngay trước mặt một đám quan đại thần, không chút nào để ý tới mặt mũi của nàng.

Nàng nhìn môi dì vẫn đang không ngừng mấp máy, cũng lười nhác nghe xem bà đang nói cái gì, lạnh lùng đánh gãy lời bà:

- Dì nghỉ ngơi sớm đi, Cửu nương xin phép cáo lui.

Quách hiền phi mới nói được nửa câu đã bị nàng ngắt lời, cảm thấy rất khó chịu, nhưng thấy nàng không níu kéo nữa, trong lòng cũng buông được khối đá xuống, gật đầu nói:

- Đi đi.

Hà Uyển Huệ đang muốn lui ra, Quách hiền phi lại gọi nàng lại:

Cửu nương chờ chút. Hà Uyển Huệ dừng bước.

Quách hiền phi đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, mở hộp của hồi môn, chọn tới chọn lui rồi lấy một đôi trâm hoa bằng vàng khảm ngọc cùng một cây trâm cài tóc bằng thủy tinh có hình trăng khuyết ra, nhét vào trong tay nàng:

Cầm lấy đi. Mấy hôm trước dì có làm thêm vài bộ quần áo mới, ngày mai ngươi xuất cung thì tới đây chọn mấy món.

Hà Uyển Huệ trong lòng cười lạnh. Chỉ dùng chút trâm cài với y phục mà muốn đuổi nàng đi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-317.html.]

Hận thù trong lòng nàng bắt đầu bùng lên dữ dội, nàng chỉ muốn chà đạp tất cả những người đã coi thường nàng, sỉ nhục nàng, rồi giẫm nát họ dưới lòng bàn chân.

Trên mặt nàng không có biểu hiện gì, vẫn ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ:

- Đa tạ dì.

Quách hiền phi không để ý chút nào:

- Dì nhà mình, còn khách sáo làm gì.

Buổi trưa hôm sau, Hà Uyển Huệ từ biệt dì, mang theo hai hòm xiểng lớn ra khỏi Phi Sương điện.

Đi đến chỗ rẽ, nàng dừng bước lại, nói với tiểu thái giám đang đưa tiễn:

Trung quý nhân, lần này ta xuất cung, không biết lần sau khi nào mới trở lại. Bây giờ ta muốn đi tới hồ Thái Dịch ngắm hoa sen một chút, không biết Trung quý nhân có thể dừng bước không?

Tiểu thái giám kia lộ vẻ khó xử:

Hà nương tử, việc này chỉ sợ là không hợp với quy củ. Chưa nói hôm nay Thánh nhân đang ở Lân Đức điện, nếu như đụng phải...

Hà Uyển Huệ vội vàng nhét một túi bạc vào trong tay hắn.

Tiểu thái giám vừa ước lượng liền biết bên trong phải đến nửa kí vàng, nhất thời mừng rỡ khôn xiết. Thẩm nghĩ Hà nương tử là cháu gái của Hiền phi, trước mặt Hoàng đế cũng rất được yêu thích, xưa nay cũng hay lui tới ngự hoa viên, hẳn là sẽ không gây ra phiền phức lớn gì được, liền gật đầu nói:

Hà nương tử phải đi nhanh về nhanh nhé, chớ để người làm hạ nhân như nô phải khó xử...

Hà Uyển Huệ nói:

- Trung quý nhân yên tâm.

Nói xong lập tức đi về phía ngự hoa viên.

Hoàng đế lúc này đang ở Lân Đức điện cùng nhóm phi tần nghe hát ăn uống tiệc rượu, chợt nghe thấy từ nơi xa truyền đến tiếng tỳ bà vô cùng quen thuộc, hình như là nhạc khúc "oán ca hành" ông sáng tác cho Hà cửu nương lúc ở Hoa Thanh cung.

Tiếng tỳ bà ai oán động lòng người, như những giọt nước mắt trong veo rơi xuống mặt hồ.

Ông vội vàng ra lệnh cho các nhạc công lui ra, bước nhanh đi ra bên ngoài lâu, dựa vào lan can trông về phía xa.

Quả nhiên, có một nữ tử mặc váy lụa mỏng màu nhạt, tay ôm tỳ bà đang ngồi bên bờ Thái Dịch. Chỉ cần nhìn lướt qua bóng dáng thướt tha yêu kiều kia thôi cũng đủ để khiến lòng người nóng lên.

...

Tiểu thái giám của Phi Sương điện rướn cổ lên đợi nửa ngày, thẳng đến khi bị Quách hiền phi đuổi ra khỏi cung, hắn cũng không gặp lại được nương tử Hà gia.

Loading...