Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:49:54
Lượt xem: 109

Có Thái tử ở đây không tiện hỏi, Thái tử vừa đi, Trương hoàng hậu liền cười hỏi Thẩm lão phu nhân:

Thất nương đã tới tuổi cập kê rồi nhỉ? Ta nhớ mang máng là nàng cùng tuổi với Ngũ công chúa, Ngũ công chúa là tháng ba năm ngoái cập kê rồi, không biết có phải không?

Thẩm lão phu nhân đáp:

Hoàng hậu nương nương trí nhớ thật tốt, cháu gái đúng là sinh vào tháng mười năm Nguyên Trinh thứ mười tám.

Vậy thì nhỏ hơn ngũ nương tử nửa năm rồi.

Trương hoàng hậu cùng nữ quan trung niên* bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, xong lại quay đầu sang Thẩm lão phu nhân nói:

Ngũ công chúa sau khi cập kê liền xuất cung xây phủ, tháng mười một năm ngoái liền thành thân. Bây giờ các nàng từng người từng người xuất các, trong cung này cũng càng ngày càng vắng vẻ.

Nữ quan (chữ Hán: 女官), hay còn gọi Nội quan (内官), Cung quan (宮官) hoặc Sĩ nữ (仕女), là những từ hay dùng để gọi các cung nữ cao cấp có phẩm trật cùng địa vị trong cung đình các nền quân chủ thuộc vùng văn hóa chữ Hán là Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.

Lời này không phải b.ắ.n tên không mục đích, mỗi lần bà nói một câu, mỗi câu ấy đều làm Thẩm Nghi Thu kinh hãi.

Trương hoàng hậu nói tiếp :

Ta hôm nay mới chỉ vừa trông thấy thất nương liền cảm thấy hợp ý, chỉ đáng tiếc không thể ở lâu bên người để làm bạn.

Nữ quan trung niên bên cạnh cười cười châm trà cho Thẩm lão phu nhân:

Lão phu nhân đừng trách nô tỳ nhiều chuyện. Nô tỳ phụng dưỡng nương nương nhiều năm, hiếm khi thấy bà vui vẻ thoải mái như thế. Nếu tiểu nương tử có thể vào trong cung làm bạn với nương nương thì tốt quá rồi.

Không đợi Thẩm lão phu nhân trả lời, Trương hoàng hậu liền nói:

Ta cũng chỉ là nói vui thôi, nữ nhi như ngọc, vào cung chơi với một phụ nhân già như ta, làm sao nàng nỡ bỏ mặc tổ mẫu ở nhà được chứ.

Thẩm lão phu nhân nghe hát mà biết ý hay, biết Trương hoàng hậu có ý muốn để cháu gái gả cho Thái tử, trong lòng bà không khỏi nửa vui nửa buồn.

Nếu như lúc trước thuận lợi dẫn theo thất nương đi hoa yến, bây giờ có lẽ đại sự đã thành rồi. Hoặc là sự kiện làm mai tới chậm một chút, cũng không có gì ảnh hưởng.

Bây giờ đã cùng Ninh gia nghị định việc hôn sự nên không biết phải làm như thế nào. Bà lại oán hận Thiệu gia cứ thích xen vào việc của người khác.

Bà vội vàng tạ ơn:

Cháu gái không biết đại cục, lầm lì ít nói nhưng lại nhận được sự yêu thích của nương nương, thực sự là phúc phận ba đời của nàng. Sao lại dám chối từ chứ?

Trương hoàng hậu nói:

Lão phu nhân khiêm tốn quá rồi. Thất nương cũng chẳng ở nhà được bao nhiêu thời gian, làm sao ta lại cướp người đi được?

Nữ quan lấy tay áo che miệng cười một tiếng:

Nó tỳ có kế sách này có thể vẹn cả đôi đường ...

Nhưng nàng ta lại không nói tiếp nữa.

Trương hoàng hậu khoé mắt nở nụ cười liếc nhìn nữ quan nói:

Khá lắm, đúng là một nữ nhân gian xảo. Ngươi nói nhiều như vậy, lại ở trước mặt khách nhân nói chuyện linh tinh như thế, sợ ta không dám trị tội ngươi sao?

Nữ quan kia mặt vẫn không sợ hãi, cười nói:

Nô tỳ đáng tội chết, không nên tự mình đoán bừa tâm ý của hoàng hậu nương nương.

Trương hoàng hậu cười mắng:

- Quả nhiên đáng tội chết.

Hai người nói chuyện đưa đẩy, đã đem tâm ý nói rõ.

Thẩm Nghi Thu trộm dò xét sắc mặt của tổ mẫu, thấy bà như có điều đang suy nghĩ, lộ ra vẻ do dự khiến nàng không khỏi nóng lòng.

Nàng biết rất rõ tâm tư của tổ mẫu, bây giờ hôn sự với Ninh gia còn chưa định ngày, vẫn còn có thể thay đổi. Nhưng phản bộ lời hứa, nuốt lời đến tột cùng sẽ làm tổn hại thanh danh. Thẩm lão phu nhân luôn lấy danh dự ra khoe khoang nên bây giờ hơn phân nửa là đang do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-32.html.]

Nàng không thể đem cả đời của mình treo trên một ý niệm của tổ mẫu.

Thẩm Nghi Thu trong lòng quyết định thật nhanh, cúi đầu, dùng hai tay kéo giật tấm lụa quấn quanh eo, lộ rõ vẻ ngượng ngùng.

Ánh mắt của nữ quan vô cùng sắc bén, nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng có chút lo lắng.

Trương hoàng hậu trầm ngâm một lát, đối với Thẩm lão phu nhân nói:

Thất nương tướng mạo như thế, cánh cửa của quý phủ chắc chắn đã bị đạp đổ, không biết công tử nhà ai có phúc khí như vậy?

Thẩm Nghi Thu cúi đầu thấp hơn nữa. Thẩm lão phu nhân nhìn thấy, trong lòng tức giận nhưng lại không có cách gì.

Hoàng hậu đã nhìn ra manh mối, cố tình che giấu sẽ trở thành kẻ lừa gạt mắc tội khi quân.

Lại nói dù chuyện nghị thân của hai nhà Ninh Thẩm chưa truyền ra ngoài nhưng cuối cùng cũng chả phải bí mật gì. Hoàng hậu giờ đã nghi ngờ, sai người đi nghe ngóng thì có thể biết hết ngay.

Bà chỉ có thể nói:

Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, cháu gái đã hứa với Ninh gia thập nhất lang của nhị phòng, hiện tại vẫn chưa quyết định.

Trương hoàng hậu dù đã đoán được nhưng cũng không khỏi tiếc nuối, đối với nữ quan lắc đầu thở dài:

- Ta biết chậm một bước rồi.

Lại gọi Thẩm Nghi Thu đi tới trước mặt, kéo tay nàng nhìn đi nhìn lại, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Trương hoàng hậu lại cùng Thẩm lão phu nhân nói thêm vài chuyện, lại giữ bà cháu họ ở lại trong cùng dùng cơm trưa, còn ban thưởng một số lễ vật không đề cập rõ.

Từ trong cung đi ra, hai bà cháu Thẩm gia ngồi chung một xe ngựa hồi phủ.

Vừa mới lên xe, Thẩm lão phu nhân liền giận tới tái mặt, ánh mắt như đao sắc mà nhìn chằm chằm cháu gái, phảng phất muốn nhìn thủng ra hai cái lỗ trên gương mặt hoa mỹ của nàng:

Ta dốc lòng dạy bảo ngươi mười năm, ngươi chính là chỉ thích làm theo ý mình, cãi lời trưởng bối?

Thẩm Nghi Thu bình thản ung dung đón ánh mắt của tổ mẫu:

- Cháu gái không biết đã làm sai chuyện gì? Mong tổ mẫu chỉ rõ.

Thẩm lão phu nhân không ngờ nàng lại to gan như vậy, nhất thời không nói được lời nào.

Bà vì sao giận tím mặt như thế này, trong lòng hai người đều biết rõ, nhưng lý do lại không thể nói ra bên ngoài.

Thể diện của gia đình đang nằm trên lớp vải mỏng này. Không thể xuyên qua, không thể đ.â.m nát, nước lửa cũng không được phép xâm phạm tới.

Nửa ngày sau, Thẩm lão phu nhân mới thở dài một tiếng:

- Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Nói xong, bà liền dựa vào vách gỗ của xe ngựa, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Nếu đổi lại là trước kia, Thẩm Nghi Thu khi thấy tổ mẫu khó chịu như thế này, dù là có ủy khuất mình cả một đời cũng muốn tổ mẫu được vui vẻ. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng ở kiếp trước nhìn rõ khuôn mặt của từng người Thẩm gia rất rõ ràng, bây giờ trong lòng nàng chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Thẩm lão phu nhân cũng biết mình không thể thay đổi được gì, cho nên lần này cũng không thèm trừng phạt nàng nữa.

Về đến Thẩm phủ, Thẩm Nghi Thu phân phó cho nô bộc của mình đem cung gấm, vải vóc, đồ trang sức bằng vàng và kim ngọc, y phục châu ngọc mà hoàng hậu đã ban thưởng đem vào trong viện.

Tương Nga cẩn thận tỉ mỉ nên nàng giao phó cho nàng hai giỏ anh đào quý hiếm bên suối nước nóng.

Một đoàn người đi vào trong hậu viện, trên đường đi các hạ nhân trông thấy, nhao nhao trở về bẩm báo cho chủ nhân nhà mình.

Trong chốc lát trên dưới, cả nhà đều biết Thẩm thất nương vào cung yết kiến nhận được rất nhiều phần thưởng.

Những người khác thì không sao, nhưng Tứ nương tử lại có mấy phần nóng mắt. Nàng ta luôn có ý tranh đoạt cùng Thẩm Nghi Thu, bây giờ lại như vậy khiến cho nàng ta tức giận tới mức suýt nữa cắn nát răng bạc.

Thẩm bát nương lại không giữ được bình tĩnh, nghe được tin liền chạy đi tìm Tứ đường tỷ, ngữ khí chua ngoa nói:

Không biết Thất tỷ là cái thần tiên hạ phàm gì mà ai gặp nàng cũng đều yêu thích. Hôm qua mới được trong cung ban thưởng, nghe nói hôm nay lại có mười mấy rương đồ vật chuyển vào trong viện. Tam thúc được phong tước vị, bây giờ nàng là nữ nhi của công hầu, nhà chồng lại làm quan tam phẩm, thật là đáng ghen tị.

Loading...