TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:51:31
Lượt xem: 42
Uất Trì Việt biết được chân tướng, cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại giống như trút được gánh nặng.
Thực ra hắn đã lờ mờ nhận ra sự thật có thể không như những gì mình đã nhìn thấy. Hắn cũng hiểu rõ tiểu Hoàn, hắn cảm thấy nàng không phải là người sẽ vì chuyện nữ nhi tình trường mà phí hoài bản thân mình.
Thẩm Nghi Thu thấy hắn ngẩn ra, không khỏi mỉm cười một cái:
Bây giờ điện hạ đã biết chỉ là hiểu lầm, muốn thay đổi quyết định cũng chưa muộn đâu.
Uất Trì Việt vội vàng giải thích:
Không phải, biết nàng không phải là tự sát, ta cảm thấy rất vui mừng.
Thẩm Nghi Thu giương mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi cong lên:
- Nếu điện hạ không có hiểu lầm, một đời này vẫn sẽ lấy ta sao?
Uất Trì Việt bị nàng vặn hỏi, nếu không xảy ra chuyện hiểu lầm kia, đời này hắn sẽ trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, hay vẫn sẽ tìm cách để cướp nàng về?
Chuyện chưa từng xảy ra, nên hắn cũng khó có thể tưởng tượng.
Thẩm Nghi Thu lại hỏi:
Vậy bất cứ ai "tuẫn tình" vì điện hạ, điện hạ cũng sẽ lập tức lấy người đó làm vợ sao?
Uất Trì Việt lắc đầu, c.h.é.m đinh chặt sắt nói:
- Sẽ không.
Hắn ngàn lần khẳng định, nếu đổi lại là người khác đ.â.m đầu c.h.ế.t trên quan tài của hắn, hắn có thể bất ngờ, có thể cảm động, sẽ muốn đền bù, nhưng tuyệt đối sẽ không cưới nàng làm vợ.
Nhưng hắn lại không giải thích được, bản thân lúc ấy vì sao nhất định phải cưới Thẩm Nghi Thu. Có lẽ bởi vì kiếp trước bọn họ vốn là vợ chồng, bởi vì ở sâu trong đáy lòng hắn vẫn luôn chôn giấu sự tiếc nuối mà chính bản thân hắn cũng chưa bao giờ nhận ra.
Chính hắn cũng không phân biệt được rõ ràng nên cũng không có cách nào giải thích để cho Thẩm Nghi Thu hiểu được. Hắn liền
cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai nàng:
Tiểu Hoàn, đời trước là đời trước. Một đời nàng, nàng ở cùng với ta chẳng lẽ không hạnh phúc sao?
Thẩm Nghi Thu vốn định dứt khoát phủ nhận, nhưng không khỏi bị một lời của hắn làm khơi gợi lên một chút hồi ức của những ngày qua. Thời gian của một năm này đúng thực là nàng sống rất vui vẻ, từ khi phụ mẫu qua đời, đã rất nhiều năm rồi nàng chưa từng được vui vẻ như thế.
Dù bắt đầu từ hiểu lầm, nhưng những tình ý cùng động tâm lại là thật.
Uất Trì Việt trông thấy sắc mặt nàng đã hòa hoãn hơn, lập tức thuận theo cột mà leo lên, đưa nàng ôm chặt vào lòng:
Tiểu Hoàn, đời trước là ta không tốt. Đời này giữa chúng ta sẽ không có người khác, chúng ta cứ như bây giờ, làm một đôi vợ chồng sống hạnh phúc đến hết một đời...
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghi Thu chui từ trong n.g.ự.c hắn ra ngoài, đẩy mạnh hắn ra, vành mắt đỏ bừng nói:
- Đa tạ điện hạ đã thương tình, nhưng thần thiếp chịu không nổi.
Uất Trì Việt chưa từng ngờ tới nàng sẽ mang phản ứng này, nhất thời đầu váng mắt hoa.
Thẩm Nghi Thu nói:
Đời trước điện hạ muốn một Thái tử phi cùng Hoàng hậu hiền lương thục đức, ta liền cố gắng hết sức để làm. Đời này chàng muốn phong hoa tuyết nguyệt, muốn một đời một kiếp chỉ có hai người, muốn ta phải giao trái tim mình ra, ta cũng phải làm theo sao sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-322.html.]
Nàng cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang đập nhanh kịch liệt:
Nhưng mà cũng phải, điện hạ với thiếp vốn khác nhau một trời một vực. Thiếp gả vào Đông cung, cơm áo hay sinh hoạt hằng ngày, không có cái gì là không dựa vào ân điển mà điện hạ ban cho. Đến thân thể này cũng không phải là của thần thiếp, ngay cả cái mệnh tiện này cũng đều thuộc quyền sở hữu của điện hạ.
Nàng nhìn thẳng vào Uất Trì Việt, bình tĩnh nói:
Tất cả mọi thứ của thiếp đều là của điện hạ. Chỉ có trái tim này, cho dù cũng chẳng đáng giá, nhưng thiếp vẫn muốn được làm chủ nó. Xin thứ cho thiếp không thể nghe lời.
Mỗi một câu nàng nói, trái tim Uất Trì Việt lại co rút một lần. Đến khi chữ cuối cùng rơi xuống, hắn đã có chút không thể thở nổi.
Hắn dù thân là quân vương, nhưng so với người khác cũng đâu phải là có nhiều hơn mấy trái tim. Chỉ có một một cái duy nhất đã không chút do dự mà trao cho nàng rồi, hắn không biết mình còn thứ gì có thể cho nàng nữa.
Trái tim của hắn cũng biết đau, cũng biết chảy máu, so với người khác cũng không cứng rắn hơn bao nhiêu.
Thẩm Nghi Thu đem thần sắc của hắn nhìn ở trong mắt, trái tim đau đớn co rút liên hồi. Lời nói thì dễ dàng như thế, nhưng trái tim đã trao đi thì làm sao dễ dàng lấy lại được?
Uất Trì Việt nói khẽ:
Tiểu Hoàn, nàng biết rõ không phải như vậy mà. Nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng hết...
Thẩm Nghi Thu nói:
Ân điển của điện hạ, thiếp đều không cần. Thứ thiếp muốn, điện hạ cũng không cho được.
Uất Trì Việt nhìn nàng thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn:
Chỉ cần nàng nói một tiếng. Thẩm Nghi Thu nói:
Thiếp chỉ muốn tự do tự tại, muốn tâm không phải lo lắng. Điện hạ có thể cho không?
Uất Trì Việt không khỏi cười khổ. Yêu thương một người, ngay cả trái tim cũng để trên người nàng, vui buồn đều bị nàng tác động, lúc nào cũng lo lắng bất an. Ngay cả mọi thứ trong cuộc sống cũng không thể theo ý mình, hắn cũng đâu biết cái gì gọi là tự do?
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, bên trong tẩm điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngọn nến giữa phòng đang thiêu đốt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh "tí tách" mơ hồ.
Tâm trạng của Thẩm Nghi Thu dần bình tĩnh trở lại, lấy lại tinh thần, phát hiện những lời mình vừa nói đã đủ để bị phế mười tám lần rồi.
Nàng không khỏi tự giễu. Chuyện cậy sủng sinh kiêu thế này, vậy mà cũng có một ngày xảy ra trên người nàng.
Nàng động đậy khóe miệng, đứng dậy xuống giường, cung kính hạ bái hành lễ với người nam nhân:
- Thần thiếp đi quá giới hạn, xin điện hạ giáng tội.
Uất Trì Việt khẽ giật mình, không tự chủ được muốn đi tới đỡ nàng, nhưng cánh tay lại không nâng lên nổi.
Nàng nói nhiều lời như vậy, cũng không bằng một cái quỳ này.
Một tiếng xin lỗi này khiến hắn vô cùng khổ sở.
Hắn xoay người ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài rồi đi vòng qua bình phong.
Đi ra được mấy bước, hắn nhìn thấy Tố Nga đang đứng bên cạnh cửa tẩm điện, tay cầm đèn, vẻ mặt bất an.
Uất Trì Việt dừng chân lại, nhìn vào hướng trong điện một chút rồi nói với Tố Nga:
- Đỡ nương tử đứng dậy, trên mặt đất lạnh.