TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-12-20 15:56:28
Lượt xem: 41
Nàng bước vào trong sảnh đường đã thấy cữu phụ Thiệu An tới trước, đang ngồi đối diện với Uất Trì Việt uống trà nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng hòa hợp ấm áp.
Nhìn thấy Thẩm Nghi Thu, Thiệu An lập tức đứng dậy hành lễ, tâm tình kích động lộ rõ trên mặt.
Thẩm Nghi Thu vội nói:
Cữu phụ mời ngồi. Ở đây không có người ngoài, cứ hành lễ theo bối phận người trong nhà là được rồi ạ.
Uất Trì Việt nghe được câu "ở đây không có người ngoài", khóe miệng bất giác cong lên, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
Thẩm Nghi Thu nhìn ở trong mắt, cố ý liếc sang trừng mắt với hắn một cái, lại bỗng nhiên trông thấy cữu phụ đang cười ha hả mà nhìn mình, nên đành phải từ bỏ.
Nàng nói tiếp:
Biểu huynh thân bị trọng thương, hiện tại vẫn đang phải nằm tĩnh dưỡng ở Linh Châu. Hôm nay con xin được phép thỉnh tội với cữu phụ cữu mẫu.
Dứt lời liền muốn hành đại lễ.
Thiệu An làm sao dám nhận:
Chống lại quân xâm lược, bảo vệ lãnh thổ vùng biên cương là bổn phận của khuyển tử. Nương nương nói như vậy, sao bộc có thể gánh nổi.
Ông nói, trong mắt mang theo ý tự trách:
Lúc nghe nói nương nương bị bao vây trong tình cảm hết sức nguy hiểm, bộc cùng vợ không biết phải làm thế nào mới được. May mà nương nương cát nhân thiên tướng, nếu không bộc đúng là không còn mặt mũi nào mà đối diện với Tam lang cùng xá muội trên trời có linh nữa.
Thẩm Nghi Thu vội vàng khuyên lơn:
Cữu phụ chớ nên đau buồn. Uất Trì Việt nói:
Không bảo vệ tốt cho tiểu Hoàn, khiến cữu phụ cữu mẫu lo lắng, đó là tội của ta.
Thiệu An nói:
Điện hạ nói quá lời rồi. Nương nương có thể thoát khỏi nguy hiểm, đều là nhờ có điện hạ dũng cảm quên mình mang binh tới cứu viện.
Ba người ngồi vào bàn, Thẩm Nghi Thu cùng cữu phụ hàn huyên thêm một lúc, sau đó mới hỏi:
Đã lâu rồi chưa được gặp cữu mẫu, dạo này người vẫn khỏe chứ ạ?
Thiệu An nói:
Đáng lẽ hôm nay vợ bộc cũng định đi, nhưng mấy hôm trước trên đường hồi kinh đột nhiên bị cảm nhiễm phong hàn, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ đi sẽ lây bệnh qua cho nương nương. Nên đợi tới khi nào khỏi hẳn sẽ đến thỉnh an nương nương sau.
Thẩm Nghi Thu nói:
Đi đường vất vả, cữu phụ cứ bảo mẫu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã ạ.
Uất Trì Việt ở một bên chen miệng vào nói:
Đợi biểu huynh chữa khỏi thương thế rồi hồi kinh cùng với biểu tỷ, người một nhà chúng ta nhất định phải tụ họp vui vẻ một trận mới được.
Thẩm Nghi Thu liếc hắn một cái, kẻ này đúng thật là không hề coi mình như người ngoài. Lúc trước khi hắn thực sự còn là một thiếu niên, nghe hắn cứ mở miệng ra là một tiếng cữu phụ, hai tiếng biểu huynh, lúc ấy cảm thấy hắn vô cùng ngoan ngoãn, dễ mến. Bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy hắn tâm cơ thâm trầm, xảo trá đáng ghét.
Uất Trì Việt luôn luôn để ý tới sắc mặt của nương tử, làm sao không đoán ra được tâm tư của nàng lúc này. Hắn cố ý xê dịch sát gần người nàng, tay ôm lấy đầu vai nàng:
Cữu phụ có rảnh rỗi thì nên tới đây chơi nhiều một chút, ta với Nghi Thu có hai người thôi nên cũng khá buồn chán.
Hai người vốn ngồi chung trên cái trường kỷ, bây giờ lại ngồi dính sát lại với nhau. Thiệu An thấy bọn họ gắn bó như keo sơn, cháu gái thì rũ mắt không nói, gương mặt phiếm hồng, cũng chỉ nghĩ là nữ nhi đang ngại ngùng, liền âm thầm bật cười. Nhìn dáng vẻ này của bọn họ, làm gì có lạnh nhạt xa cách chứ.
Thẩm Nghi Thu ngứa hết cả răng, nhưng trước mặt cữu phụ cũng không tiện biểu hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-326.html.]
Uất Trì Việt thấy trời đã sắp tới trưa, liền sai thái giám đi dọn cơm lên.
Ba người dùng bữa trưa xong, lại ngồi uống trà một lát. Thiệu An đang muốn cáo từ, Thái tử lại nói:
Xin cữu phụ đợi thêm một lúc, ta có chuyện muốn làm phiền cữu phụ.
Thẩm Nghi Thu nói:
Điện hạ với cữu phụ có việc phải thương lượng, vậy thiếp xin cáo lui trước.
Uất Trì Việt giữ c.h.ặ.t t.a.y của nàng lại:
- Nàng cũng ở lại đi.
Thẩm Nghi Thu còn chưa hiểu chuyện gì, đã có tiểu thái giám đi vào bẩm:
- Khởi bẩm điện hạ, Lư thượng thư tới.
Thái tử liền lập tức đứng dậy, đối với Thiệu An nói:
- Làm phiền cữu phụ dời bước tới thư phòng.
Thẩm Nghi Thu lại càng không hiểu ra sao. Một mình cữu phụ thì cũng không có gì cả, nhưng còn có thêm cả Hộ bộ thượng thư Lư Tư Mậu ở đây nữa. Bọn rõ rõ ràng là có chuyện chính sự cần bàn, vì sao còn muốn nàng phải ở lại?
Uất Trì Việt cách một lớp áo nắm lấy tay nàng:
Tí nữa nàng sẽ biết thôi. Dừng một chút lại nói:
Ta đã nói, chỉ cần là nàng muốn...
Ba người đi đến trước cửa thư phòng, Lư Tư Mậu đã đợi sẵn ở dưới hiên.
Nhìn thấy Thái tử phi, ông có chút chần chờ, nhưng chỉ trong giây lát đã khôi phục lại như thường, tiến lên hành lễ nói:
- Bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương.
Lư lão thượng thư đức cao vọng trọng, không chỉ giữ chức tể tướng, mà còn là bà mai của Thái tử với Thái tử phi.
Vợ chồng hai người họ cũng trịnh trọng đáp lễ lại.
Lư Tư Mậu lại nói với Thẩm Nghi Thu:
Nương nương quả nhiên là thông minh gan dạ không thua kém gì đấng mày râu, đối đầu với kẻ địch mạnh trong tình thế hiểm
nguy nhưng không hề sợ hãi, còn cứu bách tính Linh Châu thoát khỏi biển lửa, khiến thần thán phục không thôi.
Thẩm Nghi Thu nói:
Lư công nói quá lời rồi, đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của ta, tất cả đều là nhờ có Lư công ra mặt hòa giải.
Mao lão tướng quân cuối cùng cũng có thể dẫn viện quân Bân Châu đuổi tới, ngoại trừ Trương hoàng hậu cùng Trương thái úy dùng sức, cũng không thể nào bỏ qua công lao của vị tể tướng Lư Tư Mậu này.
Lư Tư Mậu liền nói hổ thẹn không dám nhận, sau đó làm lễ với Thiệu An.
Bọn hắn cùng ở trong Hộ bộ, Lư Tư Mậu đối với người nhanh nhẹn tháo vát như Thiệu An cũng có chút coi trọng, nên cùng nhau hàn huyên vài lời.
Một nhóm bốn người vừa nói chuyện vừa đi vào thư phòng, theo thứ tự mà ngồi vào chỗ.
Lúc này Uất Trì Việt mới nói:
Hôm nay rất vinh dự được đón tiếp Lư công cùng Thiệu thị lang tới đây, hai vợ chồng ta cũng có một chuyện muốn phiền hai vị.
Dứt lời, hắn gật gật đầu với tiểu thái giám đang đứng ở một bên.