Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 334

Cập nhật lúc: 2024-12-20 15:59:41
Lượt xem: 55

Hắn hồi tưởng lại, vừa thấy đau lòng nhưng cũng có thêm mấy phần mừng thầm. Thì ra không phải tiểu Hoàn vô duyên vô cớ lạnh nhạt với hắn, mà vì nàng ghen.

Nghĩ đến tiểu Hoàn ghen vì mình, trong lòng hắn từng đợt nóng lên.

Hắn đưa mắt ra hiệu cho cung nhân, bọn họ lập tức hiểu ý, không chút do dự đi ra ngoài điện.

Thẩm Nghi Thu sợ hắn không chịu tin Hồ tăng lai lịch không rõ ràng, đang nghĩ xem phải khuyên hắn như thế nào. Vừa ngước mắt lên chợt phát hiện nhóm cung nhân đều đã yên lặng lui ra ngoài, bất giác giật mình, nhưng lại lập tức hiểu ra.

Từ sau khi xảy ra chuyện ở Linh Châu xong, thân thể nàng vẫn luôn rất yếu, trên đường hồi kinh Uất Trì Việt cũng không trêu trọc đến nàng. Rồi sau khi trở về kinh hai người nói hết mọi chuyện với nhau, hắn mấy ngày nay rất giống Liễu Hạ Huệ.

Ai ngờ lúc này tà tâm lại đột nhiên bùng cháy!

Trong nội tâm nàng loạn thành một đoàn, còn chưa kịp nghĩ ra lý do giải thích thì Uất Trì Việt đã kéo nàng ôm vào trong ngực, hai tay nóng vội sờ soạng:

Chanh tiểu Hoàn, tiểu thịt viên trộn dấm...

Thẩm Nghi Thu nghe mà ngứa cả răng:

Ai nói ta dấm...

 

Lời còn chưa dứt, nam nhân mặt mũi vô sỉ đã vươn tay gãi vào chỗ ngứa trên eo nàng.

Thẩm Nghi Thu không nhịn được cười lên, lời nói vừa rồi nghe y hệt như hờn dỗi vậy.

Nàng tức giận muốn đánh hắn một trận, nhưng không hiểu sao một chút sức lực cũng không có, bị người nam nhân bế ngang người lên đặt trên giường, áp lỗ tai dán vào tim nàng.

Lúc đầu Thẩm Nghi Thu cũng không thấy có gì, nhưng bây giờ bị hắn áp sát như thế, trái tim không khỏi đập thình thịch liên hồi.

Thái tử cười nói:

Hả? Nhưng mà tâm của nàng không phải nói như vậy. Hắn véo nhẹ vào eo nàng một cái:

Ta nghe được vô cùng rõ ràng đấy, viên thuốc nhỏ hay ghen thích khẩu thị tâm phi.

Nói xong, hắn hôn lên gò má nóng bỏng của Thẩm Nghi Thu một cái, sau đó lại đi tới chỗ khác làm loạn.

Ngọc Hoàng tiểu quan đã từng nói qua rằng, dù nữ tử có cương quyết cứng rắn tới đâu đi nữa thì cũng sợ nam nhân lì lợm đeo bám. Chỉ cần chàng có tình, thiếp có ý, nam nhân sẽ lập tức muốn vứt bỏ mặt mũi.

Thẩm Nghi Thu chỉ có thể nói:

- Chàng... chàng...

Tiểu Hoàn của hắn da mặt rất mỏng, những lúc bình thường còn có thể ăn miếng trả miếng với hắn. Nhưng vào lúc này, bị hắn quấn lấy không biết phải làm sao, cũng không nói được câu gì, chỉ có thể "chàng chàng chàng".

Uất Trì Việt nói khẽ bên tai nàng:

- Nàng chờ một lát, ta đi tắm.

Nàng còn chưa kịp nói gì hắn đã xoay người xuống giường, bước nhanh về phía hậu điện.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã thay sang áo ngủ, mang theo một thân ẩm ướt trở lại giường.

 

Quần áo trong cùng thắt lưng của hắn cũng không được chỉnh tề ngay ngắn, cổ áo gần như để hở đến tận hông. Trong ánh nến mờ tối, mơ hồ có thể thấy giọt nước còn chưa kịp lau sạch thuận thế xuôi xuống lồng ngực, chảy đến những chỗ lõm xuống.

Không thể không nói, về ngoài của Thái tử đúng là ngàn dặm mới tìm được một. Từ khuôn mặt tới cơ thể đều không thể bắt bẻ, dáng dấp khi trưởng thành quả thực giống y hệt khuôn mẫu trong lòng nàng.

Không biết có phải do mới đi từ phòng tắm ra không mà đôi môi mỏng của hắn đặc biệt hồng nhuận, đôi mắt sạch sẽ sáng rực như vừa được gột rửa qua, nhưng vẫn bị che bởi một tầng hơi nước mờ ảo.

Thẩm Nghi chỉ dám liếc qua một cái liền không dám nhìn thêm, vội vàng rời tầm mắt ra khỏi người hắn. Nàng vô cùng hận bản thân bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc.

Uất Trì Việt thấy nàng muốn nhìn lại không dám nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, cúi người xuống bên cạnh nàng.

Thẩm Nghi Thu tỉnh táo lại:

Đào phụng ngự nói là phải điều dưỡng thêm nửa năm nữa mới có thể mang thai được...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-334.html.]

Ta biết.

Uất Trì Việt vừa nói, đôi môi lướt qua vành tai nàng, thanh âm khản đặc:

Tối nay để ta hầu hạ nàng.

...

Nửa canh giờ sau, Thẩm Nghi Thu lụi xơ trên giường, dùng một chút khí lực cuối cùng còn sót lại giữ chặt chăn che lại mặt mình.

Uất Trì Việt cách chăn ôm lấy nàng, lăn qua lăn lại, vẻ đắc ý trong giọng nói quả thực muốn tràn cả ra ngoài:

Tiểu Hoàn, đừng xấu hổ, người nào cũng sẽ như thế...

Thẩm Nghi Thu ai oán một tiếng. Uất Trì Việt lại nói:

 

Nàng nằm im đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng lên giường rồi gọi cung nhân đến thay đệm gối là được.

Thẩm Nghi Thu nghe vậy, lập tức duỗi một cánh tay từ trong chăn ra níu hắn lại:

- Đừng, để ta thay...

Để cung nhân nhìn thấy tình trạng trên giường, về sau nàng cũng không có mặt mũi nào mà gặp ai nữa.

Uất Trì Việt không thể làm gì:

Nàng nằm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi thay. Dừng một chút lại nói:

Yên tâm đi, đổi xong ta sẽ đem cái kia ném vào trong bồn tắm, không có ai nhìn ra dấu vết đâu.

Thẩm Nghi Thu lại ai oán một tiếng:

- Chàng đừng nói nữa...

Uất Trì Việt sờ chăn, lại xoa đầu nàng, xích lại gần nói bên tai nàng:

Trước sau gì cũng phải thay, hay là làm thêm lần nữa? Thẩm Nghi Thu ồm ồm nói:

Uất Trì Việt!

Thái tử giống như đứa trẻ ăn vụng đường mạch nha, hết sức vui mừng:

- Không trêu nàng nữa.

Nếu còn đùa tiếp, nói không chừng sẽ không có lần sau.

Thái tử điện hạ đã bao giờ làm qua những việc này, trải chăn đệm chẳng vuông vức phẳng phiu chút nào. Cũng may là Thẩm Nghi Thu bị lăn lộn tới mức mệt mỏi không chịu nổi, chấp nhận ngủ hết một đêm.

Thái tử phi thoải mái, còn Lưu Ngọc Giác quên mình vì người, không tránh khỏi lại phải đi tắm thêm lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, Thái tử tinh thần sảng khoái tỉnh dậy. Chuyện đầu tiên chính là gọi Giả bát tới, lặng lẽ phân phó nói:

 

Ngươi tới Bình Khang phường tìm Ngọc Hoàng, thay cô mang trăm lượng vàng thưởng cho hắn, nói là Lưu Ngọc Giác tặng cho, đứng để người bên ngoài biết được.

Thái tử từ trước tới nay nổi tiếng keo kiệt, Giả bát chưa bao giờ thấy hắn vung tay lớn như vậy, hơn nữa còn thưởng cho một tên tiểu quan, không khỏi có chút hoảng hốt.

Uất Trì Việt trừng mắt liếc hắn một cái:

Dám đoán mò thì ngươi với a huynh ngươi lập tức đi dọn nhà xí! Giả bát nói:

Tuân mệnh... Nhưng mà nếu lỡ như hắn hỏi tại sao điện hạ lại thưởng cho hắn, bộc phải trả lời thế nào?

Uất Trì Việt xoa xoa cằm, hơi lộ ra vẻ xấu hổ:

- Uống nước nhớ nguồn.

Loading...