Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 336

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:00:55
Lượt xem: 55

Nhưng Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu đã sống hết một đời người, đời trước Trương hoàng hậu quả thực như lời Hồ tăng kia nói, chỉ chống đỡ được thêm ba năm.

Lúc đầu Uất Trì Việt còn có chút hồ nghi, lúc này đã biến mất sạch, khom người thi lễ với vị Hồ tăng:

Cho dù như thế nào cũng mong a sư cố gắng hết sức, cô thực sự rất cảm kích.

Mỗi khi Hồ tăng chẩn trị cho người khác, luôn luôn khám bệnh trước. Nếu thấy bệnh không thể trị thì coi như thôi, còn nếu có thể trị thì sẽ bắt đầu ra điều kiện, chỉ trừ mỗi già trẻ là không gạt.

Sáng nay Uất Trì Việt đã nói chuyện xong với hắn. Nếu có thể trị được, sẽ bàn điều kiện với Thái tử.

Thái tử của một nước khom mình hành lễ, Hồ tăng kia ngay cả lông mày cũng chẳng buồn động một cái, cũng không có nửa phần kinh sợ hay là thụ sủng nhược khinh, chỉ khoát khoát tay:

Cảm kích thì không cần. Nếu thí chủ muốn trị, vậy ta sẽ nói điều kiện.

Uất Trì Việt nói:

- A sư cứ việc nói.

Hồ tăng kia đưa tay luồn vào trong vạt áo, nghịch nghịch con rận, lại gãi gãi hai cái lên trán:

Chỉ có thể kéo dài thêm mấy năm tuổi thọ, vậy chào giá cũng không thể quá cao được... Gần đây bần tăng đang chế một loại thuốc, chỉ còn thiếu một bát m.á.u của người con có hiếu, không biết thí chủ có bỏ được ra hay không?

Uất Trì Việt còn chưa đáp lại, Trương hoàng hậu đã đứng bật dậy:

Đem tên yêu tăng nói năng bậy bạ này đuổi ra ngoài! Lại đối với nhi tử nói:

Tam lang, làm sao mà ngươi cũng bị mấy lời xằng bậy không có căn cứ của người này lừa rồi?

Uất Trì Việt vội vàng thỉnh tội:

Mẫu hậu bớt giận. Trương hoàng hậu nói:

Ngươi là trữ quân cao quý, lúc nào cũng phải bảo vệ thân thể vì xã tắc, không thể tin vào mấy lời tà thuyết mê hoặc người khác như vậy, làm hại tới bản thân. Chưa nói thân thể da tóc đều là của cha mẹ ban cho, nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng "mẫu hậu", mà ngươi không biết quý trọng bản thân, vậy chính là bất hiếu.

Uất Trì Việt kính cẩn nghe theo:

- Nhi tử nhất thời sơ xuất, xin được nghe lời mẫu hậu dạy bảo.

Vị Hồ tăng kia rất có hứng thú mà nhìn, cũng không nóng vội, chỉ thỉnh thoảng bỏ con rận ra chơi, phát ra mấy tiếng vang "loạch xoạch" nhỏ.

Trương hoàng hậu vẫn chưa nguôi giận, Uất Trì Việt vội vàng sai thái giám dẫn Hồ tăng kia ra ngoài.

Hắn được mẹ cả dạy dỗ nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên thấy bà giận dữ như vậy.

Hắn cùng Thẩm Nghi Thu hai người dùng lời hay ý đẹp trấn an hết nửa ngày, cam đoan đi cam đoan lại rằng sẽ không tin mấy lời nói xảo trá mê hoặc người khác của yêu tăng, Trương hoàng hậu mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Thân thể Trương hoàng hậu vốn suy yếu, phát hỏa một trận xong liền cảm thấy mệt mỏi đuối sức, phải gọi cung nhân tới đỡ bà nằm xuống.

Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu phụng dưỡng bà uống xong chén thuốc, lại ở cạnh bên giường bồi thêm một lúc, sau đó mới đứng dậy cáo lui.

Trở lại Đông cung, Uất Trì Việt mới sai người dẫn Hồ tăng kia tới trước mặt, nói với hắn:

Mong a sư đừng trách móc. Không biết bệnh của mẫu hậu phải trị như thế nào? Phải uống thuốc hay châm cứu?

Lúc đầu Hồ tăng chỉ nghĩ là Thái tử đang làm ra vẻ, ở trước mặt đích mẫu giả bộ lấy cái danh "đứa con có hiếu", người như vậy

hắn gặp rất nhiều rồi. Vậy mà không ngờ Thái tử lại triệu hắn tới hỏi chuyện, đúng là khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Hắn nghĩ một chút rồi đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-336.html.]

Uống thuốc là được. Bần tăng sẽ viết đơn thuốc rồi đưa cho ngươi, chỉ là mấy nguyên liệu thông thường thôi, cũng không khó tìm.

Uất Trì Việt lập tức gật đầu:

Được. Vậy khi nào a sư lấy máu? Hồ tăng nói:

Tuỳ ý của thí chủ. Thu tiền khám bệnh xong, bần tăng sẽ viết phương thuốc.

Uất Trì Việt lập tức mệnh cho thái giám đi mời y quan, chuẩn bị thuốc trị thương, băng gạc cùng một cái chủy thủ sạch sẽ.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Hồ tăng kia móc từ trong cái túi ra một bát đào nhỏ chuyên dùng để hóa duyên.

Thẩm Nghi Thu vốn còn muốn mặc cả thêm một chút về kích cỡ của cái chén, nhưng vừa trông thấy bát đào trong tay Hồ tăng, sắc mặt lập tức tái đi, vôi vàng tiến lên ngăn cản:

Điện hạ mới bị thương cách đây không lâu, mất cũng không ít máu, còn chưa khỏe hẳn...

Uất Trì Việt cười một tiếng:

Sớm biết còn có tác dụng, ngày đó cầm cái bát ra hứng thì có phải xong rồi không.

Vừa nói vừa lấy chủy thủ trên khay xuống rồi hơ qua lửa nóng.

Thẩm Nghi Thu thấy hắn còn có tâm tư nói đùa, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Uất Trì Việt biết là nàng đang đau lòng cho mình, trong lòng liền ấm áp, ôn nhu nói:

- Đừng lo lắng. Nàng quay đầu đi, đừng nhìn.

Thẩm Nghi Thu căn bản không chịu để ý tới hắn, chỉ nói với Hồ tăng kia:

- Hoàng hậu nương cũng là mẫu hậu của ta...

Uất Trì Việt trừng mắt lên, lạnh lùng nói:

- Đừng nhiều lời nữa.

Hồ tăng cười ha ha, đánh giá qua lại giữa hai người:

- Thú vị, thú vị.

Một lúc lâu sau mới nói tiếp:

Ngươi với hắn có nhân quả của hai người. Việc này cũng không phải việc của riêng của các ngươi, không phải người bên ngoài là có thể thay thế được.

Thẩm nghi Thu còn muốn nói thêm gì đó, Uất Trì Việt liền quát khẽ một tiếng "hồ nháo" rồi không chút do dự dùng chủy thủ rạch thẳng lên cánh tay trái.

Máu tươi như kinh văn, chảy vào trong bát đào bẩn thỉu. Trước mắt Thẩm Nghi Thu lập tức mơ hồ thành một mảnh.

Vẻ mặt vị Hồ tăng tràn đầy tươi cười, vừa cười to, vừa liên tục nói mấy câu bằng tiếng Hồ mà bọn họ nghe không hiểu.

Rót được nửa bát máu, Hồ tăng kia bỗng híp đôi mắt độc như rắn lại, nhìn vào trong bát một cái rồi nói:

- Đủ rồi đủ rồi.

Uất Trì Việt hơi linh ngạc, rõ ràng mới chỉ được nửa chén thôi.

Y quan bước lên phía trước giúp hắn cầm máu, rịt thuốc và băng bó vết thương.

Vị Hồ tăng kia lại trịnh nâng chén lên, vẻ mặt giống như đoạt được bảo vật, sau đó đi ra ngoài điện, đảo một con mắt, rồi bái lạy về phía trời cao, miệng lẩm bẩm liên hồi.

Tiếp theo, ngoài dự đoán của mọi người, vị Hồ tăng kia lập tức đem nửa bát "máu người con có hiếu" quý giá kia hất thẳng xuống nền gạch xanh trong đình viện. Máu tươi đỏ thẫm lập tức chảy đầy trên đất.

Loading...