Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 337

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:02:26
Lượt xem: 12

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Thẩm Nghi Thu cũng được tính là trời sập còn không sợ hãi, vậy mà cũng thay đổi sắc mặt.

Nàng sớm đã nghe nói Hồ tăng kia thích hành hạ người khác, tự cho là đã chuẩn bị kỹ càng. Cho dù hắn nói là muốn một bát m.á.u của Thái tử, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Loại chuyện hoang đường như lấy bát m.á.u của người con có hiếu để làm thuốc, ngay từ đầu nàng còn chẳng tin. Hiếu thuận hay không, không phải đều là m.á.u người giống nhau cả sao?

Ví dụ như hắn muốn người giàu táng gia bại sản, muốn người gặp nạn phải từ quan. Tất cả đều là mấy biện pháp thay đổi để chọc ghẹo người ta thôi.

Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp thủ đoạn tra tấn lòng người của vị kia.

Tuy nói đơn giản là Thái tử để lại nửa bát máu, nhưng nếu như hắn giả vờ một chút cầm đi cùng thuốc, trong lòng mọi người có khi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút. Nhưng hắn lại trực tiếp hất ngay bát m.á.u xuống mặt đất, cho dù là ai cũng không thoải mái.

Theo tiếng chảy nhẹ nhàng từ trong bát kia ra, m.á.u huyết trong cơ thể Thẩm Nghi Thu cũng như ngừng hoạt động, thân mình không tự chủ được mà nghiêng nghiêng trực ngã.

May mắn là có cung nhân bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.

Tiểu cung nhân kia vừa nhìn thấy sắc mặt Thẩm Nghi Thu liền sợ hãi nhảy dựng lên. Người lấy m.á.u là Thái tử, nhưng chẳng hiểu sao sắc mặt Thái tử phi còn nhợt nhạt hơn cả Thái tử, ngay cả bờ môi cũng không có lấy một chút huyết sắc.

Trong đám người đứng ở đây, chỉ có Thái tử là lông mày chưa từng động một cái, nói với y quan đang đứng trợn mắt há hốc mồm ở một bên:

- Làm phiền dược tàng lang tiếp tục băng bó.

Giữa cả đống thị vệ, chỉ có Giả thất là phản ứng nhanh nhất, ngay lập tức rút đao ra gác ở trên cổ Hồ tăng, thái độ hung dữ nói:

Rõ ràng là ngươi nói lấy m.á.u để làm thuốc, vậy tại sao lại tùy ý đổ m.á.u của điện hạ đi như vậy?

Trên mặt Hồ răng kia không nhìn ra được mảy may sợ hãi, ngược lại vẫn vui vẻ ngáp một cái, híp mắt lại nói:

- Bây giờ bần tăng đổi ý rồi, không muốn lấy m.á.u làm thuốc nữa.

Dứt lời liền nheo đôi mắt vàng không ra vàng, xanh không ra xanh kia dò xét Thái tử.

Uất Trì Việt nói:

Giả thất, không được vô lễ. Dừng một chút lại nói:

Đã nhờ vả a sư, thì mọi chuyện đều do a sư làm chủ. Chỉ mong a sư giữ lời hứa, trị bệnh cho Hoàng hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-337.html.]

Hồ tăng tươi cười rạng rỡ:

- Không dám, không dám.

Uất Trì Việt liền mệnh thái giám đem giấy và bút mực đã chuẩn bị sẵn lên.

Vị Hồ tăng kia cũng rất sảng khoái, lập tức nhấc bút lên viết. Chỉ chốc lát sau đã viết ra hơn hai mươi vị thuốc.

Uất Trì Việt chăm chú nhìn kỹ, thì thấy những thứ kia toàn là mấy thứ dược liệu bình thường.

Hắn có chút nghi ngờ. Trương hoàng hậu mắc chứng bệnh nặng như thế, chỉ dựa vào mấy thứ dược liệu tùy tiện đến tiệm thuốc nào cũng có thể mua được này, thật sự có thể chữa khỏi được sao?

Nhưng mà đã nghi người thì không nên dùng người. Dù sao nửa bát m.á.u kia cũng không thu lại được nữa, chỉ cần có một tia hi vọng nhỏ nhoi, hắn cũng muốn hết sức thử một lần.

Dược tàng lang giúp Thái tử băng bó kĩ vết thương, sau đó nhìn phương thuốc mà Hồ tăng kia vừa viết xong, không khỏi nhíu chặt mày lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Uất Trì Việt nhìn ở trong mắt, liền sai người dẫn Hồ tăng kia đến khách quán nghỉ ngơi. Đợi hắn rời đi rồi, mới quay sang hỏi dược tàng lang:

Phương thuốc này có gì không ổn sao? Dược tàng lang cân nhắc nói:

Hồi bẩm điện hạ, không phải là có gì không ổn. Chỉ là phương thuốc này không được hợp lý cho lắm, giống như là người không thành thạo y lý tùy tiện ghi bừa ra vậy...

Ánh mắt Uất Trì Việt giật giật:

Nếu phối hợp để dùng, liệu có hại cho cơ thể không? Dược tàng lang sờ sờ cằm nói:

Như vậy thì không.

Uất Trì Việt gật gật đầu:

- Cô hiểu rồi.

Dược tàng lang lại nói:

Điện hạ mất nhiều m.á.u như vậy, mấy ngày nay nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, vết thương cũng đừng để dính nước. Để bộc viết cho điện hạ một đơn thuốc bổ.

Uất Trì Việt nói một tiếng "làm phiền", lúc này cũng bất tri bất giác cảm thấy đầu váng mắt hoa, vết thương trên cánh tay cũng bắt đầu cảm thấy đau.

Hắn giương mắt nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt của nàng. Chỉ thấy mặt nàng không còn chút huyết sắc, mím chặt môi, trong mắt ngập tràn lo lắng.

Loading...