Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 338

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:02:28
Lượt xem: 41

Giống như có một cơn gió nhẹ thổi thẳng vào trái tim của hắn, chút khó chịu cùng đau đớn kia ngay lập tức không còn quan trọng nữa.

Hắn đứng thẳng người lên, Thẩm Nghi Thu im lặng đi về phía trước.

Tiểu thái giám bên cạnh Thái tử vốn định tới đỡ, nhưng thấy Thái tử phi tiến đến, liền thức thời tránh ra.

Thẩm Nghi Thu đỡ lấy đầu cánh tay không bị thương của hắn:

- Thiếp đỡ điện hạ trở về nghỉ ngơi.

Uất Trì Việt cảm thấy cơ thể của nàng đang khẽ run rẩy, liền khẽ vỗ nhẹ lên cánh tay nàng một cái:

- Đừng lo lắng, không sao.

Thẩm Nghi Thu liếc hắn một chút, chỉ thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, trên mặt không có chút huyết sắc nào, đâu có chỗ nào giống như là không sao?

Uất Trì Việt dặn dò mọi người ở đây chớ đem chuyện ngày hôm nay tiết lộ ra ngoài, rồi cùng Thẩm Nghi Thu ngồi lên liễn xa trở về Thừa Ân điện.

Vừa vào trong điện, hắn liền sai thái giám lập tức đi mời Đào phụng ngự, đưa phương thuốc Hồ tăng kia viết cho ông xem xét.

Đào phụng ngự cẩn thận hơn dược tàng lang trẻ tuổi rất nhiều, đem phương thuốc kia nghiền ngẫm hồi lâu, lại cau mày trầm tư nửa ngày, lúc này mới vuốt chòm râu bạc trắng nói:

Phương thuốc này mới đầu nhìn qua thì thấy giống như không hợp y lý, nhưng xem kỹ, lại giống như hợp lại thành một thể. Phương thuốc này bên trong có cây diên Hồ Sách, A Nguỵ, Bà La Môn, còn có vị thuốc dân gian của người Hồ nữa, theo lý thuyết y học thì xuất phát từ Tây Vực. Phải chăng thầy thuốc xuất phát từ dị vực?

Uất Trì Việt cũng không nói chuyện về Hồ tăng nói cho Đào phụng ngự, sợ ông sẽ có thành kiến. Lúc này nghe ông nói như vậy, không khỏi vui mừng, gật đầu nói:

Đôi mắt của Đào phụng ngự đúng là rất tinh tường, đúng là của thầy thuốc người Hồ. Không biết thuốc này mẫu hậu có thể dùng được không?

Bệnh của Hoàng hậu luôn luôn do Đào phụng ngự chẩn trị, cứ cách vài ngày là ông lại tới Cam Lộ cung bắt mạch một lần, đối với bệnh tình của Trương hoàng hậu cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Ông ngay lập tức hiểu được, Thái tử vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lại đi mời danh y từ nơi nào đó tới.

Rất nhiều y quan của Thượng dược cục đều khịt mũi coi thường thầy thuốc người Hồ, Đào phụng ngự thì thực ra không nhỏ mọn

như vậy. Ông thấy, chỉ cần có thể chữa bệnh cứu người, trị liệu có hiệu quả, thì chính thống hay không cũng không có liên quan gì.

Ông đã bó tay không còn cách gì khác, nếu như kỳ nhân dị sĩ thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu, thì cũng coi như tích được công đức rất lớn.

Ông hồi tưởng lại kết luận mạch chứng của Trương hoàng hậu, lại xem kĩ lại đơn thuốc viết trên toa một lần, gật đầu nói:

Cho dù phương thuốc này không có tác dụng, cũng sẽ không làm hại tới thân thể nương nương.

Uất Trì Việt nói:

Vậy làm phiền phụng ngự, lần sau tới Cam Lộ cung chẩn mạch thì biết phương thuốc này cho mẫu hậu.

Đào phụng ngự giật mình:

Lão hủ không dám giành công. Uất Trì Việt lại nói:

Mẫu hậu tin tưởng Đào phụng ngự nhất, nếu phương thuốc này xuất phát từ tay Đào phụng ngự, tất nhiên sẽ không quá chấn động. Còn việc của Hồ y, làm phiền Phụng ngự giữ kín như bưng.

Đào phụng ngự bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:

Nếu phương thuốc này thực sự có thể chữa khỏi được bệnh cũ của Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó xin cho bộc được nói ra sự thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-338.html.]

Uất Trì Việt biết Đào phụng ngự là người chính trực, nếu ép buộc quá thì chỉ sợ ông sẽ không an tâm, liền lập tức đáp ứng.

Tiễn Đào phụng ngự xong, Thẩm Nghi Thu cho là cuối cùng Thái tử cũng có thể thành thật mà nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, ai ngờ hắn vẫn không chịu nghỉ ngơi như cũ, phân phó tiểu thái giám nói:

Ngươi đi một chuyến tới Thái Cực cung, đem tấu chương tới đây.

Thẩm Nghi Thu cho lui cung nhân, khuyên nhủ:

Mới bị mất máu, chàng tốt nhất là nên nằm nghỉ nửa ngày đi. Uất Trì Việt mây trôi nước chảy nói:

Ta ngày thường tập võ liên tục nên cơ thể khỏe mạnh, mấy giọt m.á.u thì tính là cái gì.

Mắt thấy mặt hắn đã sắp trắng ngang với tờ giấy mà còn cậy mạnh, nàng chỉ sợ rằng cái tính c.h.ế.t vì sĩ diện này có thêm một trăm năm nữa cũng không thể sửa nổi.

Thẩm Nghi Thu tức giận nói:

Hẳn là nửa bát vẫn còn chê ít phải không? Thái tử nói:

À quên, Đào phụng ngự nói rằng đơn thuốc kia có vài phần hợp lý, nên có thể thấy được Hồ tăng kia cũng có bản lĩnh thực sự. Không bằng gọi hắn tới xem bệnh cho nàng một chút...

Khuôn mặt Thẩm Nghi Thu khó khăn lắm mới khôi phục được chút huyết sắc lại bị hắn dọa cho trắng bệch:

Ai cần hắn xem bệnh, chàng sợ m.á.u để lại trong người sẽ thành thừa sao?

Uất Trì Việt tựa vào đầu giường nhàn nhạt mà nhìn nàng, mặt mày có vài phần ngả ngớn:

Nếu có thể khỏi sớm một chút... thì bỏ ra nửa chén m.á.u cũng không sao cả.

Thẩm Nghi Thu biết hắn lại đang nghĩ bậy bạ, liền lập tức quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn.

Một lát sau, tiểu thái giám bưng một chén thuốc bổ m.á.u đi vào:

- Để nô hầu hạ điện hạ uống thuốc nhé ạ?

Uất Trì Việt trừng mắt nhìn tiểu thái giám một cái, tiểu thái giám sợ tới mức co rụt cổ lại.

Thẩm Nghi Thu nhìn ở trong mắt chỉ cảm thấy rất buồn cười, thuận tay tiếp nhận chén thuốc cùng thìa, nếm thử một muỗng rồi cầm chén thuốc đưa tới:

- Nước thuốc còn ấm, điện hạ mau uống đi.

Uất Trì Việt nhìn thoáng qua mu bàn tay trắng như tuyết của nàng, khẽ nhướng mày:

Hình như là do mất m.á.u hơi nhiều nên bây giờ tay chân ta chẳng còn chút sức lực nào cả, đành phải làm phiền nương tử

rồi.

Mới nãy Thái tử còn tự xưng thân thể tráng kiện, vậy mà trong nháy mắt đã trở nên mảnh mai yếu ớt, hơi thở mong manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, Thẩm Nghi Thu đành phải đưa bát đến bên môi hắn.

Uất Trì Việt liền giữ lấy tay nàng rồi uống một hớp, phiền muộn nói:

Lúc còn bé, mỗi khi Ngũ lang đau đầu nhức óc, mẫu phi luôn kiên nhẫn dùng thìa đút từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ cho hắn uống. Khi đó ta thường nghĩ, nếu như lúc sinh bệnh cũng có người đút cho ta như thế thì tốt quá...

Thẩm Nghi Thu vẫn còn đang nhớ tới nửa bát m.á.u kia, tim còn ẩn ẩn đau, làm sao nghe được ẩn ý làm nũng trong câu này, liền lập tức cầm thìa lên.

Loading...