Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 341

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:29:39
Lượt xem: 55

Lần trước Giả bát phụng mệnh đi tới Bình Khang phường tìm Ngọc Hoàng tiểu quan, làm xong việc phải làm, rồi mang về một hộp gỗ đựng văn kiện đã được dùng sáp phong kín.

Uất Trì Việt khom lưng lặng lẽ nhìn. Bên trong chứa mấy quyển trục vẽ, mặc dù phong cách không cao, họa sĩ cũng có chút thô tục, nhưng thắng ở việc tả rất "chân thực", so với việc giảng giải bằng miệng thì đúng là gọn gàng dứt khoát hơn nhiều.

Chỉ tiếc là lần đầu tiên hắn hầu hạ Thái tử phi thì trong lòng vẫn không yên tâm lắm, đem mấy chiêu thức mà Ngọc Hoàng tiểu quan truyền miệng dạy cho dùng đi dùng lại mấy lần, có chút quá đà, vậy nên từ đó về sau Thẩm Nghi Thu liền giống như chim sợ cành cong, cho dù hắn có dỗ dành như thế nào cũng không muốn đi vào khuôn khổ.

Nàng vẫn coi mấy thủ đoạn giường chiếu như phương thức nối dõi tông đường. Dưới mắt không thể mang thai nên cũng không muốn tận tình hưởng thụ, thậm chí còn vì chuyện bản thân nhất thời tham hoan mà xấu hổ mấy ngày.

Uất Trì Việt nhất thời không thể xoay chuyển được nàng, một đầu cánh tay bị thương cũng gặp nhiều bất tiện nên chỉ có thể từ từ tính toán.

Thái tử điều dưỡng nửa tháng, ngày đầu tiên ra ngoài liền đi thỉnh an Trương hoàng hậu.

Lúc trước hắn sợ mẹ cả nhìn ra manh mối nên không dám đi tới Cam Lộ điện thỉnh an. Ngày thường triều chính bận rộn thì cũng có tới mười ngày nửa tháng không đi Bồng Lai cung, còn lâu hơn nữa thì cũng có chút không nói được.

Gần đây hắn dựa vào da mặt dày để dỗ dành nàng đút canh mớm thuốc, ngược lại cũng khiến cho sắc mặt hồng nhuận lên không ít, hai má hơi lõm xuống cũng được chăm cho hồi lại một chút.

Từ sau khi đổi thuốc, tinh thần của Trương hoàng hậu cũng tươi sáng hơn không ít. Bà âm thầm nghi ngờ Thái tử đã làm gì đó, nhưng hắn lại không chịu thừa nhận. Hỏi Đào phụng ngự cũng không tìm ra được nguyên cớ, bà cũng không biết phải làm thế nào.

Uất Trì Việt thấy khuôn mặt đích mẫu không còn tiều tụy như trước nữa, trong lòng mới cảm thấy an tâm hơn chút.

Dù không thể triệt để chữa khỏi bệnh cho mẹ cả, nhưng có thể kéo dài thêm sáu, bảy năm tuổi thọ cho bà, để bà được hưởng thêm mấy ngày hạnh phúc, nửa bát m.á.u của hắn cũng không tính là cái gì.

Hắn cũng có ý muốn bảo Hồ tăng kia khám qua cho Thái tử phi một chút, nhưng Hồ tăng một mực cự tuyệt, dùng một còn mắt nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, chỉ để lại một câu nói cũng như không:

Bần tăng không thể chữa cho nàng, cũng không thể trị cho ngươi, các ngươi không phải người mà bần tăng có thể trị được.

Hồ tăng thốt ra mấy câu này xong, liền đề nghị muốn về Tây Vực. Uất Trì Việt giữ lại không được, chỉ đành thưởng cho hắn tiền tài ngựa tốt, lại phái một đội thị vệ hộ tống hắn xuất quan. Vị Hồ tăng kia đúng là không có nửa điểm thanh cao đạm bạc của người xuất gia, đối với những thứ Thái tử ban thưởng cũng không cự tuyệt.

—————

Mấy ngày sau, rốt cục đã đến kỳ hạn thỏa thuận về việc hiến tù binh.

Uất Trì Việt đã trai giới bảy ngày xong, sáng sớm đã tắm rửa đốt hương. Thẩm Nghi Thu tự tay đội cổn miện* lên cho hắn, cẩn thận buộc lại dây miện, rồi kiễng chân lên sửa sang lại châu ngọc trên miện rủ xuống, sau đó đưa hắn đi tới trước xe.

Uất Trì Việt nắm c.h.ặ.t t.a.y của nàng:

- Yên tâm.

Thẩm Nghi Thu gật gật đầu. Chỉ cần qua hôm nay, chuỗi ngày tốt lành của Tiết Hạc Niên sẽ chấm dứt, bọn họ chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi.

Thái tử ngồi xe đi tới Thái Cực cung trước rồi cùng Hoàng đế, bách quan từ Thái Cực cung xuất phát, chậm rãi đi về phía ngoại ô hoàng lăng.

Hoàng lăng xây dựa lưng vào núi, bên ngoài lăng có xây hai tầng tường lũy. Nhóm người Hoàng đế cùng Thái tử đi qua chỗ thổ khuyết ngoài mặt phía nam của hoàng lăng, đi lên mấy dặm dọc theo đường chính, liền đến được Chu Tước môn bên trong lăng.

Lễ hiến tù binh được cử hành tại hiến diện bên trong Chu Tước môn.

Lúc quân thần tới hoàng lăng, giờ lành còn chưa tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-341.html.]

Quần thần đứng theo tốp xếp hàng ở trong đình, còn Hoàng đế cùng Thái tử thì ở trong điện nghỉ ngơi sắp xếp lại đôi chút.

Việc hiến tù binh vào hoàng lăng là chuyện rạng danh có thể ghi vào sổ sách, chưa nói Yến quân đã tiêu diệt gần hết mười vạn đại

quân của A Sử Na Di Chân, làm tổn thương nặng nề nguyên khí của Đột Kỵ Thi, chỉ sợ mười hai mươi năm nữa cũng khó mà khôi phục được, giải quyết được một mầm họa lớn ở biên cương Tây Bắc. Hoàng đế vui vẻ, cả người giống như trẻ ra mấy tuổi, cũng có chút phong thái lúc tráng niên.

Thực ra mà nói, thì tuổi tác Hoàng đế cũng không lớn, chỉ là vì quanh năm suốt tháng sa vào thanh sắc nên sắc mặt có hơi tiều tụy. Bây giờ hồng quang đầy mặt, tinh thần tỏa sáng, tựa như dáng vẻ ngang nhiên lẫm liệt của năm đó.

Hoàng đế mới có được tình yêu mới, trong triều lại thái bình nên lòng dạ cũng thoải mái, nhìn đứa con trai bên cạnh cũng thấy thuận mắt hơn mấy phần. Tuy nói hắn đã năm lần bảy lượt đối nghịch với ông, nhưng rốt cục vẫn là thay ông kiếm lại mặt mũi.

Nghĩ đến đây, Hoàng đế liền nói:

Tam lang, ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm, hình như là do khí huyết không đủ. Để lúc nào về tới trẫm sẽ sai người đưa mấy viên kim tử đan tới cho ngươi.

Ngừng một chút lại nói:

Kim tử đan này là do Ngọc Hoa chân nhân dùng hơn trăm loại tiên dược mới luyện chế thành được. Trẫm ăn mấy ngày, liền cảm thấy thân thể vừa nhẹ vừa khỏe, tinh lực dồi dào. Ngươi nhìn sắc mặt trẫm mà xem, có phải nét hồi xuân đang dần hiện ra không?

Uất Trì Việt nói:

- A da đang độ tuổi xuân, sao có thể nói là hồi xuân chứ?

Thái tử làm người ngay thẳng, khó có được một lời nịnh nọt, long nhan Hoàng đế cực kì vui mừng, cười lớn rồi vỗ vỗ lên đầu vai nhi tử:

Già rồi, không thể so được với mấy người trẻ tuổi long tinh hổ mãnh như các ngươi nữa.

Uất Trì Việt bất động thanh sắc nói:

A da quá khen. Nhưng mà tiên đan khó có được như vậy, nhi tử không dám xin Thánh nhân bỏ ra những thứ yêu thích.

Những năm này Hoàng đế chỉ một lòng lo cầu tiên vấn đạo, bỏ bê chính vụ. Uất Trì Việt bởi vì nguyên nhân xuất phát từ phụ thân

nên cũng căm thù mấy thứ đan dược này đến tận xương tủy, làm sao lại chịu dùng?

Hoàng đế lại khách sáo vài câu, Thái tử không muốn nhận, ông cũng đành thôi.

Viên kim tử đan này đích thực là vô cùng khó có được, chỉ miễn cưỡng đủ cho ông với Hà chiêu viện cùng dùng. Nếu cho Thái tử vài hạt, tất phải cắt xén bớt từ chỗ của sủng thiếp, ông cũng có chút không nỡ.

Hai cha con hàn huyên thêm vài câu. Hoàng đế mở miệng là luyện đan, ngậm miệng lại âm luật. Đối với hai cái này, Thái tử cũng chẳng có tí hiểu biết gì nên một lát sau Hoàng đế đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Đúng là chẳng bằng ở Hoa Thanh cung, cùng Ngọc Hoa chân nhân đàm huyền luận đạo, lại có thể cùng Hà chiêu viện điều cung phối nhạc, vui vẻ hòa hợp, thoải mái biết bao.

Nhớ tới Hà chiêu viện, ông liền có chút đứng ngồi không yên. Tiểu nương tử này giống như là được sinh ra để dành cho ông vậy, cho dù là tướng mạo tài tình hay tính nết đều vô cùng hợp ý. Chỉ hận nàng sinh muộn hai mươi năm, nếu như lúc còn trẻ gặp được nàng, thì làm gì có chuyện Trương thị với Quách thị được sủng ái chứ!

Uất Trì Việt cùng người cha trong đầu đầy chuyện phong hoa tuyết nguyệt này đúng là không có nổi nửa câu hợp ý, ngoài miệng được câu không cùng ông trò chuyện, trong lòng lại tính toán sự tình của Tiết Hạc Niên.

Hai người đều có chút không tập trung, cũng may rất nhanh đã có thái giám đi vào thông bẩm, nói giờ lành đã đến, mời Thánh nhân cùng Thái tử di giá.

Hai cha con đều âm thầm thở phào một hơi, một trước một sau đi ra ngoài điện, đi vào điện trong đình.

Loading...