Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 348

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:34:28
Lượt xem: 44

Trương hoàng hậu đi đến trước giường của Hoàng đế rồi dừng lại, hỏi Đào phụng ngự vài câu, sau đó nói với Uất Trì Việt:

Tam lang, thời gian không còn sớm nữa. Ngươi với Thất nương tới Thiếu Dương viện nghỉ ngơi cho sớm, sáng ngày mai liền trở về thành luôn đi.

Uất Trì Việt đưa mắt nhìn Hoàng đế đang nằm trên giường, hơi lộ ra vẻ chần chờ.

Hoàng hậu nói lời thấm thía:

Thánh nhân với ta đều biết là ngươi hiếu thuận nhất, nhưng ngươi thân là Thái tử, lúc này nên lấy quốc sự làm trọng. Nếu bởi vì chuyện chăm sóc bệnh tình mà làm trễ nải triều chính, a da ngươi cũng không thể an tâm được.

Nói xong, bà quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng đế:

- Thánh nhân nói xem có phải không?

Thánh nhân không nói được câu gì, ngay đến ngón tay út cũng không thể động đậy.

Trương hoàng hậu lại vỗ vỗ cánh tay của nhi tử:

Bây giờ Thánh nhân đang nằm trên giường, ngươi càng nên bảo trọng thân thể, không thể quá mệt nhọc được. Đi đi, nơi này còn có ta và Đào phụng ngự ở lại, các ngươi có ở lại cũng chẳng giúp được chuyện gì.

Mắt bà lại nhìn sang Hiền phi, bất đắc dĩ thở dài:

Cũng không cần phải lo lắng cho mẫu phi ngươi, ta sẽ sai người chăm sóc cho nàng thật tốt.

Bà đã nói tới mức này, Uất Trì Việt chỉ đành nghe theo:

Nhi thần xin nghe theo lời dạy bảo của mẫu hậu. Lại hướng Hoàng đế thi lễ:

Mong a da an tâm tĩnh dưỡng, nhi tử xin cáo lui trước.

Đưa mắt nhìn nhi tử rời đi về hướng con dâu xong, Trương hoàng hậu lại nhìn về phía Quách hiền phi. Sau khi được y quan cứu chữa kịp thời, lại được uống thêm viên thuốc điều trị bệnh tim, lúc này bà đã bình tĩnh hơn một chút, nước mắt chảy đầy mặt mũi, trên mặt với cằm vẫn còn mấy vết xước đang rướm m.á.u do cháu gái gây ra. Đúng là đáng thương.

Trương hoàng hậu phân phó cung nhân nói:

Đỡ Hiền phi nương nương tới thiên điện nghỉ ngơi đi. Quách hiền phi lại mang theo tiếng khóc nức nở nói:

Xin Hoàng hậu nương nương khai ân, để thần thiếp ở lại nơi này hầu hạ Thánh nhân...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-348.html.]

Trong lòng Trương hoàng hậu "chậc" một tiếng, chậm rãi nói:

Bản thân ngươi đã ốm yếu như thế, làm sao hầu hạ Thánh nhân được? Trước tiên nghỉ ngơi một đêm đi, trên mặt ngươi có mấy chỗ rách da, nên đi bôi chút thuốc trị thương vào, tránh để lại vết sẹo. Yên tâm, Thánh nhân hiểu rõ phần tâm ý này của ngươi mà.

Thánh nhân không nói được câu gì, chỉ có thể tùy theo vợ cả nói thay mình.

Quách hiền phi đành phải nuối tiếc mà rời đi.

Trương hoàng hậu lại sai người dẫn Hà Uyển Huệ đi, cho lui hết y quan cùng cung nhân, chỉ để lại lão nội thị mà Hoàng đế tín nhiệm nhất ở cạnh.

Hoàng đế chuyển động con mắt nhìn về phía vợ cả. Ông không biết đã bao nhiêu năm rồi ông chưa từng quan sát kỹ Hoàng hậu. Theo tổ chế thì ngày mùng một và ngày mười lăm ông nên đi tới cung của Hoàng hậu, nhưng tổ chế này sớm đã sớm giống như thùng rỗng kêu to. Chỉ ở thời điểm vạn bất đắc dĩ lắm ông mới nói chuyện với Trương hoàng hậu, còn hơn nửa năm không gặp mặt một lần cũng là chuyện thường.

Mà cho dù có gặp mặt, ông cũng cố gắng hết sức không nhìn đến bà. Có khi lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, liền ở trong lòng âm thầm kinh ngạc về sự già yếu của bà. Có lẽ là do mang bệnh khi còn trẻ nên bà già đi cực kì nhanh, dung nhan tiều tụy, tóc mai bạc trắng từ lâu. Rõ ràng là tuổi tác tương đương với Hiền phi nhưng lại giống như là cách nhau cả hai thế hệ vậy.

Thỉnh thoảng ông cũng sẽ ngẫu nhiên nhớ đến thiếu nữ mặc váy đỏ, cưỡi ngựa trắng năm đó, nhưng thực sự rất khó để coi hai người cùng là một người được.

Nhưng hôm nay, ông nằm ở trên giường, cố hết sức chuyển động tròng mắt đánh giá bà, lại lờ mờ nhìn ra bóng dáng năm đó từ trên mặt người phụ nhân này. Ngạo mạn kiêu căng, không ai có thể so sánh, khiến cho người ta mê muội tới mức thần hồn đảo điên.

Trương hoàng hậu đến gần hai bước, sửa sang lại ống tay áo, cười nói với nam nhân đang nằm trên giường:

Ngay cả thân thể mình cũng không thể điều khiển được, cảm giác này có dễ chịu không?

Con ngươi Hoàng đế đột nhiên co lại, cổ họng phát ra mấy tiếng "khò khè".

Ông có gắng chuyển động con mắt nhìn sang đại thái giám đã phụng dưỡng ông nhiều năm. Thế nhưng tên trung quan từ trước tới nay luôn trung thành tuyệt đối chỉ đứng nhìn ở một bên, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.

Trương hoàng hậu cười khẽ một tiếng:

- Biết vì sao bọn họ không tìm thấy Ngọc Hoa chân nhân không?

Trong nháy mắt Hoàng đế liền hiểu ra, cả người lập tức như rơi vào hầm băng. Thân thể này của ông có thể không có cảm giác, nhưng thần hồn có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

Nụ cười trên mặt Trương hoàng hậu biến mất, hận ý khắc cốt ghi tâm từ trong mắt bà tràn ra ngoài:

Ngươi cho rằng bản thân làm mấy chuyện táng tận lương tâm, còn tất cả những người biết chuyện năm đó đều bị diệt khẩu hết rồi phải không? Đáng tiếc ngươi không biết, vị cao nhân luyện chế thuốc cho ngươi hiện tại ấy, lúc đó bị c.h.é.m mấy đao, lại nhặt được cái mạng từ cõi c.h.ế.t trở về. Hắn giấu rất tốt, ngay cả ta cũng phải mất hơn mười năm mới tìm ra hắn.

Bà lấy từ trong tay áo ra một bình lưu ly nhỏ, rút cái nắp ra rồi đổ vào lòng bàn tay một viên thuốc to bằng móng tay út, dùng hai ngón tay nhón nó lên rồi đung đưa trước mặt Hoàng đế. Viên thuốc ở dưới ánh nến lóe lên tia sáng màu tím.

Loading...