TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:51:41
Lượt xem: 114
Đã đến nước này rồi, còn giấu sẽ khiến cho Trương hoàng hậu chê cười trong lòng, vậy thôi chi bằng nói thẳng tuột ra vậy.
Uất Trì Việt nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay gõ nhẹ hai tiếng lên thành ly rồi lại đặt cốc xuống, giống như lơ đãng nói:
Hôm đó ở trong cung của mẫu hậu, con thấy vị Thẩm tiểu thư kia khí chất thanh tao lịch sự, có chút ổn trọng.
Trương hoàng hậu mặt đầy tiếc nuối, bóp cổ tay nói:
Ta cũng thấy Thẩm tiểu nương tử rất tốt, chỉ tiếc là nàng đã đồng ý với người ta rồi.
Bà nói bình thản mấy chữ, Uất Trì Việt nghe thấy lại giống như là sét đánh ngang tai.
Thẩm thị đồng ý người khác? Không thể có khả năng này.
Trước đây hắn luôn cho rằng núi Thái Sơn có đổ xuống thì mặt vẫn không hề đổi sắc. Bây giờ nghe nói vợ cả của mình đính hôn với người khác cũng không thể nào giấu được sự kinh ngạc.
Trương hoàng hậu quan sát thần sắc của nhi tử, không khỏi bật cười:
Tam lang tại sao lại kinh ngạc như thế? Thất nương tướng mạo như vậy, đương nhiên là có người để ý, đồng ý với người ta không phải là chuyện đương nhiên sao?
Uất Trì Việt nhận ra bản thân mình thất thố, kiệt lực bình phục tâm trạng, lộ ra mỉm cười thoải mái:
Lời nói của mẫu hậu rất đúng, nhi tử không có kinh ngạc. Cùng lắm cũng chỉ kinh ngạc một chút xíu thôi.
Hắn bình tĩnh cầm chén lên nhấp một ngụm, chợt thấy một cỗ hương vị mặn chát vọt thẳng lên đầu.
Cung nhân dâng trà kinh hô một tiếng:
- Thái tử điện hạ, đây là bát muối... nô tỳ tội đáng muôn chết...
Một bên vừa xin lỗi, một bên vừa dập đầu như giã tỏi, trong lòng âm thầm kêu oan.
Hoàng hậu uống trà không thích thêm muối, thái tử thì mỗi lần uống trà lại phải thêm một chút muối. Đầu lưỡi hắn thì quá tinh tế, cung nhân điều chế hương vị mỗi lần không phải là quá mặn thì là quá nhạt. Cho nên mỗi lần dâng trà, cung nhân cũng sẽ đặt ở trên bàn cạnh hắn một bát nước muối nồng, để hắn tự lấy tự dùng.
Đây là thói quen quen thuộc nhiều năm nay, ai biết thái tử điện hạ hôm nay bị làm sao, lại lấy bát muối uống thay trà. Đúng là một cái miệng cao, một cái miệng thấp, hình dạng to nhỏ khác nhau.
Uất Trì Việt quả thực đã đem ngụm nước muối kia nuốt xuống, vị mặn mặn chát chát đó khuấy đảo tâm hồn hắn, hắn chỉ sửng sốt cũng không có nhíu mày nói:
- Không cần ngạc nhiên, chẳng qua ta thấy hơi nhạt miệng.
Như để chứng minh lời mình nói là thật, hắn cầm bát lên coi như không có chuyện gì xảy ra, uống thêm một ngụm rồi đặt bát muối xuống:
- Không biết Thẩm thị kết hôn với người nhà nào?
Hắn không nói Thẩm thất nương mà là Thẩm thị, chính là quan tâm gia thế của bên kia, xuất sư nổi danh, đúng là vô cùng hợp lý.
Trương hoàng hậu quả thực có chút không đành lòng nhìn. Thái tử mọi thứ đều tốt, nhưng chẳng biết tại sao từ nhỏ lại c.h.ế.t vì sĩ diện, đến như vậy rồi còn giả bộ.
Uất Trì Việt uống hết hai ngụm nước muối, đầu lưỡi bị kích thích mà dần dần tỉnh táo lại. Đích mẫu ở trong thâm cung, hiểu sai cũng không biết chừng. Nói không chừng là nghe nhầm đồn bậy, Thẩm gia tỷ muội đông đảo, làm mai có khi là người khác.
Trương hoàng hậu lại nói:
- Là Thập nhất công tử của nhị phòng Ninh gia.
Bà nói xong câu này hắn liền như rơi vào hầm băng, vừa dấy lên chút hi vọng lại ngay lập tức bị lửa nóng dập tắt, chỉ để lại một làn khói xanh.
Uất Trì Việt trầm mặc nửa ngày mới mở miệng nói, âm thanh có chút khàn khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-35.html.]
Thì ra là Ninh gia, không ngờ lại là hắn. Chuyện bắt đầu từ khi nào?
Trương hoàng hậu nói:
Nghe nói là cách đây không lâu mới định ra, chắc sẽ sớm giải quyết xong.
Hai ngụm nước muối vừa nãy như đang tràn vào lục phủ ngũ tạng và tràn luôn ra ngoài nụ cười của hắn.
Thì ra hai người ở trong rừng đào gặp gỡ, đích thực là do tâm đầu ý hợp, đã đồng ý chung thân.
Trương hoàng hậu gật đầu:
Ninh gia bây giờ trong triều tuy có chút xấu hổ, nhưng gia thế trong sạch, thiện lương. Nghe nói Ninh gia tiểu công tử kia khí chất thanh tao, tuy chưa có công danh sự nghiệp nhưng hiện đang đọc sách ở Quốc tử giám, hay được thầy giáo khen ngợi, còn viết được tập thơ đang nổi tiếng trong thiên hạ, sớm muộn cũng sẽ thành danh thôi. Thất nương gả vào đây cũng không phải chịu ủy khuất.
Vừa nói bà vừa dò xét sắc mặt của con trai, ánh mắt loé lên sự ranh mãnh.
Uất Trì Việt cười khổ. Đời trước Ninh thập nhất thi khoá tiến sĩ, bị Lễ bộ thị lang chèn ép. Chính hắn lúc ấy phát hiện tài năng học rộng hơn người của Ninh Thập nhất lang, trong lúc xét duyệt liền phong hắn làm trạng nguyên.
Ninh thập nhất lang có tài kinh bang tế thế, chỉ cần kiếp này không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay trạng nguyên vẫn là hắn.
Trương hoàng hậu lại nói:
Lúc đầu ta cũng muốn chọn nàng ấy. Đứa bé Thất nương kia rất hợp mắt ta, hào phóng đoan trang tao nhã. Không có ai thích hợp với vị trí Thái tử phi hơn nàng. Mà cũng không phải là không còn cách khác, có thể thừa dịp bọn họ chưa định ngày, hạ chỉ cưới nàng vào trong cung là xong ...
Uất Trì Việt ngưng thần nín thở.
Trương hoàng hậu lời nói xoay chuyển:
Nhưng cùng thần tử tranh vợ, nói ra dù sao cũng mất thể diện. Tam lang ngươi nói có đúng hay không?
Bà mỉm cười nhìn như tử.
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy trên mặt như bị tát một cái, bỏng rát, đây là lời từ chính miệng hắn nói ra.
Trương hoàng hậu nói tiếp:
Dù sao sau này nếu muốn gặp, tuyên nàng vào cung cùng ta trò chuyện là được. Lại nói, mối nhân duyên này cũng không sai, cái khác thì cũng thôi đi, nhưng Ninh gia tới bốn mươi không có con mới được nạp thiếp. Điều này so với chức quan hiển hách cũng thực tế hơn nhiều.
Một đám cung nhân là nữ tử, mấy năm này tận mắt thấy Trương hoàng hậu cùng một nhóm phi tần đấu trí tranh sủng đến mức lao lực quá độ, nên tất cả đều gật đầu.
Uất Trì Việt rốt cục nghe không vào nữa, vội vàng hành lễ nói:
Nhi tử chợt nhớ trong cung còn có ít công việc, mẫu hậu xin hãy tha thứ cho nhi thần không bồi tiếp được.
Trương hoàng hậu hướng về phía bóng lưng nhi tử nói:
- Việc lựa chọn Thái tử phi nên cân nhắc nhiều một chút.
Sau khi tiễn Uất Trì Việt rời đi, Trương hoàng hậu cho lui hết các cung nhân cùng nội thị, chỉ để lại nữ quan thân cận nhất ở bên người.
Nữ quan lấy một cái quạt quạt cho hoàng hậu:
Xin người tha thứ cho nô tỳ ngu dốt. Nương nương đã biết ý định của điện hạ, thái tử rất vừa ý Thẩm gia tiểu nương tử kia. Sao người không mời thánh nhân hàng chỉ tứ hôn? Nhìn bộ đang vừa rồi của Thái tử... ách... nô tài thấy đau lòng thay.
Trương hoàng hậu bình chân như vại cười nói:
Hắn là người cưới vợ, hắn còn không có gấp thì ra làm gì được đây?
Nữ quan trầm thấp cười một tiếng:
Theo nô tỳ thấy, Thái tử điện hạ hình như rất cấp bách. Trương hoàng hậu nói:
Ngươi còn không biết tính tình của hắn sao? Nếu thật sự muốn, hắn sẽ tranh giành. Cái gì mà không tranh vợ với thần tử, cùng lắm cũng chỉ là cái cớ thôi. Người Uất Trì gia bọn họ, trên người toàn mang dòng m.á.u sói.