Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 352

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:35:39
Lượt xem: 40

Sau khi chuyện đăng cơ kết thúc, án mưu phản của Tiết Hạc Niên, Tào vương cùng Tào Bân cuối cùng cũng thẩm định ra kết quả. Tiết Hạc Niên, Tào vương, Tào Bân cùng mấy tên trung kiên nằm trong Tiết đảng bị phán xử trảm. Tất cả nhi tử trưởng thành của Tiết Hạc Niên cùng Tào Bân đều bị ban chết, những người còn lại trong nhà đều sung làm nô dịch.

Ngày hành hình hôm đó, hơn hai mươi tử tù trong hai vụ án cùng với Hoàng tử của Đột Kỵ Thi là A Sử Na Di Chân bị xe tù áp giải đi khắp khu chợ phía Tây để bêu đầu thị chúng. Tất cả mọi người trong thành Trường An đều đổ xô ra đường, chen chúc không một kẽ hở.

Điều khiến mọi người bất ngờ chính là, Tân đế với Hoàng hậu cùng với mẹ đẻ ra Triệu vương - huynh đệ với Tân đế cũng giá lâm tới pháp trường, tự mình xem thi hành án trảm. Ngoài ra còn có Chu tướng quân, dũng cảm ngăn địch trong trận chiến đẫm m.á.u ở Linh Châu cũng góp mặt.

Chu Tuân bị trọng thương trong trận chiến cuối cùng, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng vì muốn tận mắt nhìn thấy đám người Tiết Hạc Niên cùng A Sử Na Di Chân phải đền tội nên hắn không kịp đợi vết thương khỏi hẳn, chẳng ngại đường xá xa xôi từ Linh Châu chạy về kinh thành, khó khăn lắm mới tới kịp trước giờ hành hình.

Trận đại chiến cửu tử nhất sinh kết thúc đã để lại trên gương mặt hắn một vết sẹo rất dài, từ thái dương kéo dài đến tận mặt. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới vẻ anh tuấn của hắn, ngược lại còn tăng thêm mấy phần khí chất lỗi lạc, mạnh mẽ.

Thẩm Nghi Thu với Chu Tuân từng trải qua sinh tử cùng nhau, từ hôm chia tay lần cuối ở Linh Châu đã qua mấy tháng. Hôm nay gặp lại, giống hệt như nhìn thấy người thân. Khuôn mặt đen ít nói của Chu Tuân cũng đã mềm mại đi không ít, khóe miệng hơi nhếch lên, vậy mà lại lộ ra nụ cười chân thành từ đáy lòng.

Uất Trì Việt liếc Hoàng hậu một cái, giống như lơ đãng mà nghiêng người về phía trước, mặt không đổi sắc ngăn cách ánh mắt của hai người.

Sau khi trải qua chuyện của Ninh Ngạn Chiêu, Thẩm Nghi Thu đã lĩnh giáo được đam mê ăn dấm của kẻ này, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Giám trảm quan ngự sử trung thừa Chu Tuyên sai người áp giải phạm nhân lên.

Mười mấy phạm nhân trên người đeo đầy gông xích, lê bước chân đi lên pháp trường, xích sắt phát ra từng trận tiếng vang rì rầm.

Thẩm Nghi Thu lạnh lùng nhìn những tù nhân đang quỳ gối trong pháp trường.

Tuy Tiết Hạc Niên là hạng người trộm cướp, cũng chìm nổi trong chốn quan trường nhiều năm, nhưng lúc này dù sắp c.h.ế.t vẫn mang vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn. Còn tên Tào Bân lại nằm sấp trên mặt đất giống như chó nhà có tang, hoàn toàn không còn bộ dáng một tay che trời, làm mưa làm gió như lúc ở Khánh Châu nữa.

A Sử Na Di Chân quỳ trên mặt đất, vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tiết Hạc Niên, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.

Chu Tuyên nhìn về phía thiên tử, Uất Trì Việt khẽ gật đầu với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-352.html.]

Người đầu tiên bị xử trảm chính là Tiết Hạc Niên. Chu Tuyên ra lệnh một tiếng, đao phủ hành hình liền giơ đao qua khỏi đỉnh đầu.

Uất Trì Việt nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Nghi Thu, nhưng không bảo nàng nhắm mắt lại. Hắn hiểu được, so với hắn, nàng càng mong muốn được nhìn thấy kết cục của những kẻ này hơn.

Thẩm Nghi Thu mở to hai mắt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hàn quang lấp lánh của đại đao, tận mắt nhìn đại đao c.h.é.m xuống, chặt đứt cái cổ của Tiết Hạc Niên, nhìn m.á.u tươi phun tung toé, nhìn đầu hắn rơi xuống rồi lăn lông lốc trên mặt đất.

Tiếng hoan hô của dân chúng vây xem vang dội như núi hô biển gầm.

Thẩm Nghi Thu yên lặng niệm từng cái tên ở trong lòng. Tạ thứ sử, Ngưu nhị lang, còn có rất nhiều người thiệt mạng trong trận chiến Linh Châu. Mặc niệm một cái tên, trong đầu nàng liền hiện ra từng khuôn mặt, còn có vô số tướng sĩ mà nàng không biết tên.

Cho đến hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng có thể đòi lại công đạo thay cho những linh hồn anh dũng này.

Từng tên phạm nhân lần lượt bị xử trảm, rốt cục đã tới lượt Tào Bân. Lúc này hắn đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, lụi xơ trong bãi nước tiểu của chính mình.

Chém liên tiếp mấy người phạm tội, lưỡi đao đã hơi cùn đi. Lúc c.h.ặ.t đ.ầ.u Tào Bân, một đao lại không thể chặt đứt được đầu hắn. Đao mắc kẹt ở cổ hắn, hắn đau đến mức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

Đao phủ lại rút lưỡi đao từ trong cổ hắn ra, chặt thêm lần nữa, nhưng lại tiếp tục bị mắc kẹt trong xương. Phải c.h.é.m tới bốn đao, cái đầu của Tào Bân mới chính thức rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Uất Trì Uyên ở một bên kêu lên một tiếng trầm thấp "a huynh".

Uất Trì Việt giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm cái đầu của Tào Bân, hốc mắt đỏ lên, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy:

"A huynh, nợ m.á.u của Tam nương rốt cục cũng đã được trả".

Hắn lập tức hiểu được, tiếng "a huynh" này không phải là gọi mình.

Hắn không nói gì cả, chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu vai đệ đệ. Bả vai này còn có chút gầy yếu, nhưng đã có thể tiếp nhận được những trách nhiệm nặng nề.

Em trai út của hắn, cuối cùng cũng đã trưởng thành.

Loading...