Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 354-Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:36:39
Lượt xem: 55

Thẩm Nghi Thu đang nghĩ làm thế nào để khen hắn hai câu, mượn ánh nến chập chờn nhìn rõ sắc mặt người nam nhân thì thấy hắn không những không cao hứng, mà hình như còn có chút xấu hổ giận dữ uể oải.

Nàng suy nghĩ một chút, vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu nói:

- Nhanh hơn rất nhiều so với đời trước, tốt lắm.

Uất Trì Việt tuyệt đối không cảm thấy tốt. Hắn chỉ lo tránh vết xe đổ của kiếp trước, nhưng vạn lần không thể ngờ được lần này cũng chẳng khá khẩm hơn, trực tiếp ngã xuống vách núi.

Thẩm Nghi Thu không hiểu chuyện gì mà nhìn hắn, hai tròng mắt sáng ngời, giống như ngôi sao đang phản chiếu, đặc biệt sáng rực lúc động tình.

Cổ họng Uất Trì Việt căng lên, mổ nhẹ lên môi nàng một cái:

- Đau không?

Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:

Có chút đau, nhưng đỡ hơn đời trước rất nhiều. Bởi vì nhanh quá.

Trong mắt Uất Trì Việt lóe lên thần sắc phức tạp, sờ sờ lỗ tai nàng:

Hôm nay là sợ nàng đau quá không chịu nổi, lần sau ta sẽ không nương tay nữa đâu.

Thẩm Nghi Thu ngạc nhiên nói:

Loại chuyện này... Muốn nhanh thì nhanh, muốn chậm là chậm được sao?

Uất Trì Việt cau mày, nghiêm túc gật đầu:

 

Người lợi hại như ta thì chính là như thế. Không tin nàng có thể thử một chút?

Thấy Thẩm Nghi Thu biến sắc, trong lòng của hắn mới dễ chịu hơn chút. Hắn khẽ vuốt ve trán nàng, lưu luyến không muốn rời ra:

- Đùa nàng thôi.

Hắn có ý muốn rửa sạch nhục nhã, nhưng sợ nàng đối với chuyện này sẽ mang lòng sợ hãi, nên chúng quy cũng không nỡ làm nàng mệt.

Hôm sau, Uất Trì Việt càng không dám xem nhẹ nữa, sử dụng hết thủ đoạn mà mình biết, cuối cùng cũng không dẫm vào vết xe đổ đêm qua nữa. Thẩm Nghi Thu cũng dần dần hiểu được.

Từ đó về sau, mỗi đêm hai người đều lăn qua lộn lại làm chuyện càn rỡ. Có khi vô ý quá mức, giày vò tới hơn nửa đêm, ngày hôm sau không khỏi dậy muộn, làm bỏ lỡ mấy lần tập võ.

Uất Trì Việt luôn biết tự kiềm chế, nhưng không biết tiết chế như thế này vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra.

Ngay từ đầu hắn đã có chút bất an, nhưng cũng rất nhanh đã bình thường trở lại. Trước mắt làm gì có chuyện gì quan trọng hơn việc s.i.n.h d.ụ.c hoàng tự chứ?

Nghĩ đến đây, hắn lại đem chút bất an kia ném lên tận chín tầng mây. Thời gian quản lý triều vụ, chỉ cần có thể rút ra khoảng thời gian nửa khắc, không quan trọng là ngày hay đêm, dù sao cũng phải vì xã tắc cung cúc tận tụy một phen.

Nỗ lực không ngừng nghỉ của hai người rất nhanh đã được đền đáp. Hai tháng sau, nguyệt tín của Thẩm Nghi Thu không hề tới như dự định.

Uất Trì Việt biết mình nên cao hứng, nhưng sau khi nghe Đào phụng ngự nói ra hai chữ "hỉ mạch", khuôn mặt hắn vẫn có chút thất thố trong giây lát.

Thẩm Nghi Thu ngẩn ra một lúc lâu, cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên phần bụng phẳng lì của mình, hốc mắt chậm rãi phiếm hồng, ánh mắt vẫn còn chút mờ mịt:

- Ta có con ư...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-354-hoan.html.]

 

Uất Trì Việt vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng:

- Tiểu Hoàn, chúng ta có con rồi...

Đêm đó, Thẩm Nghi Thu nằm ở trên giường, nỗi lòng chập trùng, mãi không thể đi vào giấc ngủ. Nàng cẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi cái ôm của người nam nhân, bước xuống giường, phủ thêm áo khoác ngoài rồi đi tới trong đình.

Hôm nay là ngày rằm, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, sương bạc rải khắp nơi trên đất.

Nàng đứng tựa vào lan can tới mức xuất thần, bỗng nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Chưa kịp quay đầu lại, một cái ôm ấm áp quen thuộc đã bao lấy nàng.

Nam nhân gạt mái tóc dài của nàng ra, hôn một cái lên gương mặt nàng:

Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy đi ra ngoài? Thẩm Nghi Thu nói:

Chàng cũng không ngủ được sao?

Uất Trì Việt đặt tay lên bụng nàng, đảo quanh từng vòng:

Tiểu Hoàn, nàng nói xem nên đặt tên con chúng ta là gì cho hay đây?

Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:

Vừa mới mang thai thôi, nào có ai đặt tên sớm như vậy chứ. Ngừng một chút lại nói:

Huống chi cũng không phải lập tức quyết định được ngay.

Danh tự bình thường của Hoàng tử công chúa đều phải chuẩn bị một hàng dài dự tuyển, còn phải để quan lại bói toán xong nữa.

Uất Trì Việt suy nghĩ một chút rồi nói:

Vậy trước tiên tìm một cái nhũ danh đi, để biết đường mà xưng hô. Cũng không thể nào suốt ngày hô hào "con ơi, con ơi" được.

Lời này cũng có chút đạo lý, nhưng Thẩm Nghi Thu nghĩ mãi cũng không ra được tên gì hay, liền hỏi:

- Chàng nói xem nên đặt như thế nào mới hay?

 

Uất Trì Việt ngẩng đầu nhìn trăng tròn giống như đĩa bạc:

Ba năm minh nguyệt mãn*, không bằng gọi là A Mãn đi. *Trăng sáng tròn đầy.

Thẩm Nghi Thu lắc đầu:

Trăng tròn sẽ có lúc khuyết, quá vẹn toàn cũng không tốt. Câu tiếp theo là "bốn sáu thiềm nhỏ thiếu", vậy gọi là tiểu Khuyết đi.

Uất Trì Việt có chút chần chờ, Thái tử một nước lại gọi là "tiểu Khuyết", chung quy vẫn là không đành lòng.

Thẩm Nghi Thu quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn hắn:

- Không được sao?

Uất Trì Việt quyết định thật nhanh, khẽ hôn lên môi nàng:

Rất hay. Nghe nàng, gọi nó là tiểu Khuyết đi.

Loading...