Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 356

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:37:42
Lượt xem: 41

Một năm nay Thẩm Nghi Thu gần như cắt đứt liên lạc với Thẩm gia, chỉ tứ thời bát tiết* đưa chút quà tặng vào mấy ngày lễ, miễn cưỡng duy trì phép lịch sự bên ngoài. Từ khi nàng chuyển tới Thái Cực cung, cũng chưa từng triệu kiến người Thẩm gia.

Bốn mùa với sự luân chuyển tám tiết khác nhau.

bát: tám; tiết: ngày lễ. - Tám tiết trong năm là: xuân phân, thu phân, hạ chí, đông chí, lập xuân, lập hạ, lập thu, lập đông.

Nghe được tin tức này, nàng không nói ra được trong lòng mình có cảm xúc gì.

Chần chờ một lát, nàng vẫn sai người chuẩn bị xe.

Bỏ qua ân oán một bên không đề cập tới, thì dù sao tổ mẫu cũng là người sinh ra cha nàng. Thời khắc hấp hối muốn được gặp mặt nàng, nàng vẫn là không nhẫn tâm cự tuyệt.

Xa giá của Hoàng hậu dừng ở ngoài cửa lớn Thẩm gia, người Thẩm gia cũng đã sớm đợi sẵn ở ngoài cửa. Trong thời tiết giá rét của mùa đông, đứng trong gió lạnh một chút cũng khó khăn, vậy nên lúc Thẩm đại lang cùng Thẩm nhị lang hành lễ vấn an vẫn không nhịn được mà run lên cầm cập. Thẩm Nghi Thu chỉ gật gật đầu, vịn tay Tố Nga bước xuống xe, mang theo một đám cung nhân thái giám thị vệ đi vào Thẩm phủ.

Thẩm đại lang khom người cẩn thận từng li từng tí đi theo ở một bên.

Thẩm Nghi Thu nói:

Sao tự dưng tổ mẫu lại ngã bị thương? Thẩm đại lang cả kinh nói:

Hồi bẩm nương nương, từ năm ngoái lão phu nhân đã có chút đãng trí, thần trí lúc thì tỉnh táo lúc lại hồ đồ, hồ đồ tới mức người thân cũng nhận lầm, chỉ nhớ rõ một chút chuyện cũ năm xưa, khi tỉnh lại thì không khác gì ngày thường. Đại phu đến chẩn trị có nói là, do tuổi tác đã cao, nên không có cách gì chữa được.

Hắn ngừng một chút lại nói:

Ngày hôm trước khí hậu ấm áp, hạ nhân có dìu bà đi dạo trong đình một chút. Không biết sao tự dưng bà lại tái phát bệnh, đẩy cái tiểu tỳ kia ra, tự mình đi xuống bậc thang, không cẩn thận ngã xuống.

Thẩm Nghi Thu nói:

Thương thế sao rồi?

Thẩm đại lang lộ ra vẻ u sầu:

Xương ống chân đùi phải bị gãy, bầm tím hết nửa khuôn mặt, cổ cũng bị tổn thương. Trước mắt không thể ăn gì được, chỉ có thể dùng chút cháo loãng cùng canh sâm...

Thẩm Nghi Thu không nói lời nào, chỉ gật gật đầu. Thẩm đại lang thấy Hoàng hậu không trách tội, âm thầm thở phào một hơi, lặng lẽ móc khăn từ trong tay áo ra chấm chấm mồ hôi trên trán.

Thẩm Nghi Thu không hỏi thêm gì nữa, không nói một lời đi vào phòng ngủ của tổ mẫu. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, than củi, trầm đàn cùng mùi của người đã có tuổi trộn lẫn lại một chỗ, khiến nàng có chút không thoải mái.

Thẩm lão phu nhân cũng vừa mới tỉnh dậy, một tỳ nữ đang đút canh sâm vào miệng bà. Thấy Hoàng hậu giá lâm, vội vàng buông bát canh sâm xuống quỳ lạy hành lễ.

Thẩm đại lang tiến về phía trước, cúi người nói với lão nhân trên giường:

- A nương, Hoàng hậu nương nương tới thăm người.

Trong cổ họng Thẩm lão phu nhân phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.

Thẩm Nghi Thu đi đến bên giường, nhìn tổ mẫu một chút. Hơn nửa năm không gặp, hai bên tóc mai của bà gần như đã trắng bệch. Bởi vì mang bệnh nên sắc mặt vàng như nến, dung nhan

tiều tụy, mặt mũi tràn đầy các nếp nhăn, khe rãnh sâu hoắm, vẻ già nua hiển thị rất rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-356.html.]

Bà hơi mở hai mắt, mí mắt rũ xuống.

Thẩm Nghi Thu đứng đó một lúc lâu, đối với bá phụ nói:

Người để cháu ở riêng với tổ mẫu một lát. Thẩm đại lang vội nói:

Vâng, xin nương nương cứ tự nhiên. Bộc ra ngoài cửa đứng chờ, người có chuyện gì cứ việc phân phó.

Sau khi đại bá phụ ra ngoài rồi, Thẩm Nghi Thu cũng cho lui hết mấy người bên cạnh, đối với Thẩm lão phu nhân nói:

- Tổ mẫu tìm ta có chuyện gì?

Thẩm lão phu nhân im lặng nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, trong cổ họng phát ra âm thanh "khụ khụ", khàn giọng nói:

Ngươi... Ngươi hại c.h.ế.t con ta, bây giờ còn muốn tới đây lấy mạng ta sao?

Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, lại lập tức hiểu được. Tổ mẫu nhất định là mắc chứng rối loạn tâm thần, nhận nhầm nàng thành mẫu thân.

Quả nhiên, bà nói tiếp:

Ngươi nên dẹp bỏ cái ý định đó sớm đi! Đừng... đừng hòng bước vào cửa Thẩm gia ta!

Thẩm Nghi Thu mỉm cười một cái:

Tổ mẫu, người nhận lầm rồi. Ta là cháu gái Thất nương của người, không phải a nương.

Thất nương...

Thẩm lão phu nhân bỗng nhiên ỉu xìu xuống, sắc mặt dịu đi, lẩm bẩm nói:

Thất nương là cháu gái ngoan của ta, không phải nữ hồ ly tinh Thiệu gia...

Nói chưa hết câu, sắc mặt bà bỗng nhiên thay đổi, mất đi vẻ bình tĩnh lúc nãy:

Thẩm Nghi Thu, ngươi còn dám đến gặp ta! Thẩm Nghi Thu bình thản nói:

Ta chưa từng làm gì sai, vì sao lại không dám? Thẩm lão phu nhân tức giận:

Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh. Trong nhà Thẩm thị ta vậy mà lại sinh ra điềm gở như ngươi, con gái của hồ ly tinh chỉ biết mê hoặc người khác... Ta đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông Thẩm thị, đáng ra nên bóp c.h.ế.t ngươi từ sớm mới phải!

Bà mắng một hồi, bỗng nhiên lại đổi sang khuôn mặt từ ái nhân hậu:

Thất nương, đến rồi, đến đây gặp tổ mẫu là biết sai rồi sao? Biết sai thì có thể sửa đổi, không có gì không tốt cả. Ngươi là cháu gái ruột của ta, chẳng lẽ ra còn hại ngươi sao?

Ta là vì muốn tốt cho ngươi thôi.

Bà ôn nhu nói:

Tổ mẫu là người thân thiết nhất trên đời này của ngươi. Trừ ta ra, còn có ai thật lòng đối xử chân thành với ngươi chứ? Nhìn xem, rời ta ra, ngươi có làm được gì đâu...

Thẩm lão phu nhân cười hô hô:

A da a nương ngươi đều không cần ngươi, ngoại trừ ta ra thì làm gì còn ai thực lòng với ngươi. Bởi vì ngươi là con của yêu nữ kia, ngươi không xứng!

Loading...