Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 357

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:37:44
Lượt xem: 23

Thẩm Nghi Thu cho là đến hôm nay, cho dù tổ mẫu có nói gì thì cũng không khiến đáy lòng nàng gợn sóng nữa. Nhưng lúc này nàng mới ý thức được mình sai rồi, nội tâm nàng vẫn sẽ băng giá khi bị tổ mẫu mắng nhiếc.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng nàng. Lúc này nàng mới phát hiện, tổ mẫu có ảnh hưởng rất lớn tới mình. Điều này vượt xa ngoài dự đoán của nàng, giống như nàng chưa từng thoát khỏi sự mơ hồ của ngày hôm qua vậy.

Ba chữ "ngươi không xứng" giống y hệt như quỷ đòi mạng ở Tây viên, theo sát nàng như hình với bóng.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới đã có chút nhô lên, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp thân thể nàng, xua tan đi giá rét. Kỳ thực bóng ma ngày hôm qua đã không còn đáng sợ nữa, người giam cầm bản thân nàng, chính là nàng.

Nàng nhìn tổ mẫu khi thì nhân từ, khi thì tàn nhẫn, lạnh lùng nói:

Bà sai rồi, là ta thích như thế đấy. Ta thấy rất tốt, a da a nương dù cách xa ta, nhưng bọn họ tới c.h.ế.t vẫn yêu ta. Ta cũng đáng để cho tất cả mọi người thật lòng đối đãi, ta cũng không ngại trao đi sự chân thành của mình. Người sai cho tới bây giờ chính là bà, không phải ta.

Thẩm lão phu nhân ngẩn người, hồi lâu sau mới nói:

Hoàng hậu nương nương? Xin nương nương khai ân, cứu nhị bá của người. Hắn không thể như vậy sống đến hết đời được, xin người hãy nể chút tình mọn ngày xưa ta nuôi nấng người mà...

Thẩm Nghi Thu mỉm cười:

Tổ mẫu nghỉ ngơi cho khỏe đi, từ nay chúng ta sẽ không gặp lại nữa.

Dứt lời nàng xoay người, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới, dứt khoát bước ra khỏi nơi tối tăm mục nát, khiến người ta hít thở không thông này.

Trước khi rời khỏi Thẩm phủ, nàng đi một chuyến tới Phượng Nghi các.

Đi vào đông hiên, đồ đạc với cách bài trí vẫn y nguyên như lúc nàng chưa xuất các.

Nàng tìm trong khe hở giữa giá sách và bức tường, quả nhiên bức tranh Liệt nữ truyện do Uất Trì Việt tự tay vẽ vẫn còn ở chỗ đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-357.html.]

Nàng ôm trục thư vào n.g.ự.c rồi mang người hầu ra khỏi Thẩm phủ.

Trở lại Thái Cực cung, nàng đem bức tranh quý báu của đương kim thiên tử trải ra bàn. Trải qua hơn một năm nhìn lại, bức tranh này vẫn vô cùng thê thảm như cũ. Một đám liệt nữ ngẩng cổ lên, ánh mắt đờ đẫn. Nhưng mà bây giờ xem lại, thực ra lại có vài phần ngây thơ chất phác.

Chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra, khóe miệng mình đang nở nụ cười tươi tắn.

Hôm sau, nàng phê duyệt tấu chương xong, liền sai cung nhân lấy từ trong kho ra một ít lụa trắng trơn.

Tố Nga đoán ra manh mối, cố ý nói:

Nương tử định may xiêm y cho tiểu hoàng tử với tiểu công chúa sao?

Thẩm Nghi Thu liếc nàng một chút, không trả lời. Tố Nga liền che miệng cười khúc khích.

Nàng đang mang thai, không dám làm quá sức, lúc nào rảnh rỗi mới lấy ra thêu mấy mũi. Sau ba ngày may vá, mới miễn cưỡng làm xong một bộ trung y.

Buổi trưa hôm ấy, nàng đang suy nghĩ xem nên thêu gì thì chợt thấy một thái giám bước nhanh đi vào:

Nương tử, Thánh nhân...

Tố Nga nói:

Chẳng lẽ Thánh nhân hồi kinh rồi sao? Ngươi gấp gáp cái gì vậy, cẩn thận dọa đến nương tử!

Tiểu thái giám kia khóc nức nở nói:

Trên đường Thánh nhân đột nhiên bị bệnh, bệnh tình trầm trọng nguy hiểm...

Tay Thẩm Nghi Thu dừng lại, cây kim đ.â.m sâu vào ngón tay, nhưng nàng không cảm thấy đau, chỉ ngơ ngẩn rút kim ra, m.á.u tươi lập tức tí tách chảy xuống, rơi lên trên tấm lụa trắng, rồi nhanh chóng lan ra.

Loading...