Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 358

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:38:57
Lượt xem: 44

Trận bệnh này của Uất Trì Việt không có dấu hiệu nào đã đột nhiên ập tới. Hai ngày trước hắn còn rất khỏe, sang hôm nay tự dưng lại bị sốt.

Lúc đầu hắn tưởng bản thân nhiễm phong hàn, nên bảo y quan đi theo sắc cho ít thuốc cảm gió để uống. Ai ngờ chẳng những không khỏe lên được, mà ngược lại càng nặng thêm, nhiệt độ tăng cao không giảm, nhưng cả người lại rét run, cách màn xe cũng có thể nghe thấy tiếng hàm răng hắn và vào nhau lập cập.

Lai Ngộ Hỉ mang chăn lông, thảm nỉ, cùng áo lông cừu tới đắp hết lên người hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy rét run cầm cập, hơi lạnh thẩm thấu tận vào xương, tạo thành lưỡi đao băng đá, chuẩn bị xẻ hắn ra thành hai nửa.

Chỉ trong chốc lát hắn đã không thể đứng dậy được, đành phải nằm trên xe ngựa.

Quan viên tùy hành đề nghị nghỉ ngơi mấy ngày ở trạm dịch, đợi bệnh phong hàn của Thiên tử khỏi hẳn rồi hãy trở về kinh thành.

Nhưng Uất Trì Việt lại không đồng ý, còn lệnh cho nô bộc đánh xe ra roi thúc ngựa chạy hết tốc lực, nhanh chóng trở về Trường An.

Hắn mơ hồ cảm thấy hình như đây không phải bệnh phong hàn bình thường.

Cũng không phải ôn dịch, bởi vì các quan viên tùy hành cùng thái giám phục vụ thân cận đều không sao cả.

Càng không phải là ngộ độc. Bên người đều là thân tín của hắn, thức ăn nước uống đều do Lai Ngộ Hỉ tự mình lo liệu.

Có hai chữ bỗng nhiên hiện lên ở đáy lòng hắn "ý trời".

Hắn từng nghe nói, một số loài chim cùng thú vật trước khi c.h.ế.t đều có cảm ứng. Bây giờ đến bản thân hắn tự mình cảm nhận được dự cảm khó diễn tả thành lời này.

Lá rụng về cội, hắn chỉ muốn về Trường An, về Thái Cực cung, trở lại bên cạnh tiểu Hoàn.

Uất Trì Việt được người khiêng về Huy Chương cung.

Lúc Thẩm Nghi Thu nhìn thấy hắn, hắn còn đang mê man, hốc mắt lõm sâu xuống, gò má ửng đỏ dị thường.

Nàng đưa tay chạm vào trán của hắn, nóng đến mức bất giác rút tay về.

Đao phụng ngự rất nhanh đã chạy tới, nhưng mà ông cùng y quan tùy hành cũng giống nhau, không tìm ra nguyên do, ngoại trừ trị liệu như bệnh phong hàn thông thường thì không còn cách nào khác.

Sau khi uống hết chén thuốc, nhiệt độ vẫn tăng cao không giảm, cái trán tựa hồ càng ngày càng nóng thêm.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Uất Trì Việt tỉnh lại. Trước mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ, nhưng khi ngửi thấy khí tức quen thuộc lại bất giác mỉm cười, cố gắng dùng sức phân biệt đâu là khuôn mặt nàng, vươn tay:

- Tiểu Hoàn...

Hắn chạm đến một dòng chất lỏng ấm áp.

Hai tay vô lực của hắn lướt qua gò má nàng, lại yếu ớt rủ xuống:

- Đừng khóc, không sao đâu.

Nhưng vừa nói được mấy chữ, hắn liền cảm giác lồng n.g.ự.c đau như muốn vỡ ra. Hắn gấp rút thở hổn hển mấy cái, lúc này mới hỏi:

- Lai Ngộ Hỉ?

Lão thái giám đi lên phía trước, hốc mắt đỏ lên, giọng mũi nặng nề:

Thánh nhân có gì phân phó? Uất Trì Việt khó khăn nói:

Gọi Lư công, Thôi công, cữu phụ Thiệu gia, Chu Tuyên cùng Triệu vương đến đây một chuyến. Đừng để lộ tin tức...

Thẩm Nghi Thu lập tức hiểu được, giọng nói khàn khàn:

Chỉ là cảm lạnh thôi, sẽ không sao đâu. Ngừng một chút lại nói:

Ta đã sai người đi tìm Hồ y kia rồi. Đến Kỳ thập nhị hắn còn có thể chữa khỏi, thì chữa bệnh nhẹ như thế này chắc chắn dễ như trở bàn tay. Chàng chờ một chút, sẽ ổn thôi, chỉ cần tìm được Hồ y kia...

Uất Trì Việt rất hiếm khi nghe thấy nàng nói năng lộn xộn như thế, trái tim không khỏi thắt chặt lại. Hắn không đành lòng nói cho nàng, chưa nói hắn có chống đỡ được tới khi đó không, mà cứ cho là lập tức tìm được tên Hồ y kia tới, thì hắn cũng không để cho lão ta trị liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-358.html.]

Hắn chỉ mỉm cười gật đầu:

- Ta biết. Mời bọn Lư công tới, chỉ là để phòng vạn nhất thôi.

Mấy người nhận được tin tức, rất nhanh đã chạy tới Thái Cực cung.

Uất Trì Uyên lảo đảo đi tới bên giường, quỳ xuống nắm c.h.ặ.t t.a.y huynh trưởng, trầm thấp kêu một tiếng "a huynh", nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay làm hắn giật mình.

Uất Trì Việt nắm lại tay em trai:

Ngũ lang, từ nay về sau, ngươi phải nghe lời a tẩu nói. Chăm sóc tốt cho a nương, đừng nghịch ngợm nữa...

Uất Trì Uyên nói:

Ngũ lang biết rồi. Về sau Ngũ lang nhất định sẽ nghe lời a huynh a tẩu, tuyệt đối không làm loạn nữa.

Uất Trì Việt đưa tay, đang tính xoa đầu hắn như khi còn bé, nhưng lại sờ vào hư không, yếu ớt rũ xuống:

- Ngoan.

Uất Trì Uyên cố nén nước mắt, không dám khóc trước mặt huynh trưởng. Nhưng mà hắn không biết, Uất Trì Việt căn bản không nhìn thấy hắn.

Uất Trì Việt lại nói:

- Lư công đã tới rồi sao?

Lư Tư Mậu đi đến trước giường rồi quỳ xuống, âm thanh run rẩy:

Thần ở đây, Thánh nhân có gì phân phó? Uất Trì Việt nói:

- Trẫm muốn lập di chiếu.

Thẩm Nghi Thu cũng không nhịn được nữa, quay lưng lại che mặt, cố gắng hết sức mới nén được tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ họng.

Uất Trì Việt nói tiếp:

Sau khi trẫm chết, truyền ngôi lại cho Thái tử. Trước khi Tân đế làm lễ đội mũ, sẽ do Thẩm thái hậu chấp chính. Chư vị đều là những cánh tay đắc lực của Đại Yến, mong chư vị hết lòng phụ tá Thái hậu, giống như với trẫm...

Mấy vị quan lại hai mặt nhìn nhau, Lư Tư Mậu lên tiếng nói:

Thái tử còn chưa ra đời, đất nước lại rất cần quân chủ. Chưa nói nếu như y quan chẩn đoán sai, nhỡ đâu trong bụng Hoàng hậu nương nương là công chúa...

Uất Trì Việt lắc đầu nói:

- Không sai đâu.

Lại chuyển hướng sang Uất Trì Uyên:

- Ngũ lang...

Uất Trì Uyên không đợi hắn nói xong đã vội vàng lên tiếng:

Xin tuân theo mệnh lệnh của Thánh nhân, Ngũ lang nguyện tận tâm tận lực phụ tá a tẩu cùng cháu trai.

Uất Trì Việt nói:

- Làm phiền Lư công soạn chiếu chỉ.

Lư Tư Mậu không còn cách nào. Tứ hoàng tử không gánh nổi trọng trách lớn, Ngũ hoàng tử dù thông minh hơn người, nhưng tính tình nóng nảy lại bộp chộp, cũng không phải là ứng cử viên thích hợp cho vị trí quân chủ. Các hoàng tử khác đều còn nhỏ tuổi, nếu như đem một trong số họ phò tá lên đế vị, vậy lỡ như Thẩm hoàng hậu thực sự hạ sinh hoàng tử, thì chuyện này nên tính sao đây?

Hắn chỉ có thể soạn thảo di chiếu theo lời của Uất Trì Việt.

Uất Trì Việt lúc này mới thở phào một hơi.

Loading...