Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 360

Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:39:00
Lượt xem: 3

Những gì năm đó thiếu niên nho nhỏ ấy hứa, tất cả đều đã làm được.

Uất Trì Việt đợi hồi lâu nhưng cũng không đợi được đáp án của nàng, chỉ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.

Hắn thở dài:

Nghe nói khi đó ta khăng khăng muốn đưa tiểu Hồ đao cho nàng. Cây đao đó vẫn còn, nhưng ta không dám đưa cho nàng nữa.

Hắn lấy từ dưới gối ra một túi gấm nhỏ rồi đưa cho nàng.

Thẩm Nghi Thu rút dây vải ra đổ vào lòng bàn tay, là ba đồng tiền.

Uất Trì Việt nói:

Khi đó ta yêu cầu cưới nàng, a da đã nhờ lão đạo sĩ dỏm kia bói toán, liền bốc được ba quẻ. Lần đầu tiên bốc ra ly tán, lần thứ hai là quẻ xui, lần thứ ba là bế tắc. Dưới cơn nóng giận ta liền tự tay bày ra quẻ tốt...

Hắn lắc đầu, khóe miệng giương lên:

- Ta vốn không tin số mệnh, nhưng chuyện tới bây giờ...

Thẩm Nghi Thu cong ngón tay, cầm thật chặt ba đồng tiền kia, sau đó buông ra, đem từng đồng từng đông, chậm rãi đặt tới bên gối hắn.

Quẻ tốt, âm dương giao cảm, trời đất giao hòa, đại cát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-360.html.]

Thẩm Nghi Thu dùng sức trừng mắt nhìn nam nhân nằm trên giường, nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng lời ít ý nhiều nói:

Không cho chàng chết, ta không cho phép chàng chết! Uất Trì Việt trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài một hơi:

Tiểu Hoàn, cho ta ôm một cái.

Thẩm Nghi Thu thay khăn khác cho hắn, rồi nằm xuống bên cạnh hắn, nghiêng người sang, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Uất Trì Việt nói rất nhiều, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Nghi Thu vuốt ve gương mặt gầy guộc của người nam nhân, dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả lại mặt mày của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm hết lần này tới lần khác:

- Ta thích chàng, ta thích chàng...

Không biết nói mấy ngàn mấy vạn lần, nàng rốt cục buồn ngủ không chịu nổi, không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, nến đã cháy hết, trong điện màn che buông xuống, chỉ có ánh ban mai lạnh lẽo màu xanh xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ chiếu vào.

Thẩm Nghi Thu giật mình ngồi dậy, liền lập tức đi sờ trán nam nhân bên cạnh, chạm tay có chút ấm áp.

Lúc lúc này, nàng trông thấy hàng mi dài của hắn khẽ run lên, giống như con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh.

Nam nhân chậm rãi mở mắt ra, tựa hồ xuất thần trong chốc lát, sau đó khóe miệng lập tức cong lên:

- Viên thuốc nhỏ.

Loading...