TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:43:30
Lượt xem: 37
Thiếu niên kia khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, vóc người còn chưa phát triển hết, nhìn qua khó phân biệt nam nữ, nhưng lại tuấn tú phi thường. Đặc biệt là đôi mắt sáng rực như sao kia, nhìn lâu ở giữa dần hiện ra sự tinh ranh giảo hoạt, khiến người khác nhìn một lần là khó có thể quên.
Uất Trì Việt bị hắn làm cho thất thần trong chốc lát, sau đó lấy lại tinh thần, trong lòng không khỏi tức giận. Cho tới bây giờ chỉ có hắn khiến cho người ta lác mắt, làm gì có chuyện người khác khiến hắn ngẩn ngơ chứ.
Đáng giận nhất là, mỗi cái giơ tay nhấc chân của tiểu tử này đều thể hiện ra hắn là con của gia đình giàu có, thế nhưng lại mặc vào người một cái áo xanh không đáng chú ý, mái tóc dài đen mượt như lông quạ dùng cây trâm gỗ đơn giản tùy ý búi lên, càng khiến khuôn mặt có dung mạo hơn người kia thêm nổi bật.
So sánh qua lại, một thân hoa phục này của chính mình lại có chút rườm rà, kệch cỡm.
Dù hắn không cam tâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nhan sắc của thiếu niên này cũng không hề thua kém hắn, da thịt còn có phần tinh tế trắng nõn hơn, được bao trùm dưới tầng tầng lớp lớp ánh sáng, nhìn trông vô cùng mịn màng. Chỉ dựa vào mỹ mạo khiến hắn phải nhìn nhiều thêm vài lần, thiếu niên này vẫn là người đầu tiên.
Lúc Sở vương điện hạ bất động thanh sắc dò xét người khác thì Thẩm Nghi Thu cũng đang thầm đánh giá hắn. Nàng theo cha mẹ từ Linh Châu trở về Trường An mới được mấy ngày, đây là lần đầu tiên đi dạo thị phường, chưa từng nghe qua Sở vương điện hạ được rêu rao rầm rộ khắp nơi, nên không khỏi bị nam tử trẻ tuổi ăn mặc như con khổng tước này làm lung lay ánh mắt.
Nàng ở bên ngoài màn nghe người này đạo lý rõ ràng nhưng lại nói quàng nói xiên, nhịn không được bật cười thành tiếng. Lúc này thấy khuôn mặt thật của hắn, ngược lại là cũng không đành lòng cay nghiệt với hắn. Không sai, người này tuy ngu đần ngốc nghếch, nhưng mặt mày sáng sủa đẹp trai, mà nàng đối với những người đẹp luôn phá lệ khoan dung.
Nàng hướng nam tử vái chào:
Tại hạ Thiệu Đông Xuân gặp qua túc hạ. Vừa rồi có chút mạo phạm, xin túc hạ thứ lỗi.
Uất Trì Việt thấy thiếu niên này nho nhã lễ độ, cơn bực tức đã tiêu tan hơn phân nửa, đứng dậy thi lễ lại:
Biện châu Uý thị Lưu Ngọc Giác, đứng thứ ba trong nhà. Túc hạ có phải là người thân của Thiệu viên ngoại?
Thẩm Nghi Thu không hoảng hốt chút nào:
- Thiệu viên ngoại là thúc phụ khác họ của mỗ.
Hai người tự báo tuổi tác rồi nhường nhau ngồi vào chỗ.
Ánh mắt của chủ cửa hàng nhanh nhạy như rắn, vừa nhìn qua thiếu niên lang này liền biết không phú thì quý, liền vội vàng ân cần dâng trà cùng hoa quả lên.
Hàn huyên vài câu, Uất Trì Việt giật bộ lơ đãng nói:
Mới vừa nãy mỗ có nói bức họa này là bút tích của Triển Tử Kiền, túc hạ hình như có gì không hài lòng thì phải, còn xin vui lòng chỉ giáo.
Thẩm Nghi Thu liếc mắt nhìn bức họa "Bình lâm tình tễ đồ" đang trải ra trên bàn:
Không dám nhận, thế nhưng mà bức tranh này xác thực không phải là bút tích của Triển Tử Kiền.
Uất Trì Việt nghe hắn nói đến c.h.é.m đinh chặt sắt, âm thầm không cam lòng:
Túc hạ dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Chẳng lẽ túc hạ đã từng xem qua bút tích thực của Triển Tử Kiền rồi sao?
Những bức họa của Triển Tử Kiền lưu lại trong dân gian không nhiều, có bao nhiêu cơ hồ đều ở hết trong cung, cũng không biết hắn đã gặp qua ở nơi nào.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
Lúc ở chùa Vân Hoa Lạc Dương, tại hạ đã từng xem qua bức bích họa của ông ấy.
Uất Trì Việt nói:
Mới gặp qua bức họa đó vẻn vẹn có một lần, dựa vào đâu mà túc hạ dám khẳng định như vậy? Xin thứ cho mỗ nói thẳng, cho dù là bút pháp không quá rõ ràng chi tiết, nhưng phương pháp
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-367.html.]
thiết lập màu sắc với dấu vết đề lạc khoản lên tranh, chuẩn xác là Triển Tử Kiền không thể sai được.
Dừng một chút lại nói:
Không dối gạt túc hạ, bút tích thực của Triển thị, mỗ đã được nhìn qua mấy bức.
Thẩm Nghi Thu đem nửa miếng ngọc lộ đoàn nhét vào trong miệng, rồi phủi phủi bột gạo trên tay đi:
- Mỗ dám khẳng định, bức tranh này không phải bút tích thực.
Uất Trì Việt thầm nghĩ tên tiểu tử bướng bỉnh này tuổi tác tuy không lớn lắm, nhưng khẩu khí cũng không nhỏ. Nhưng mà trên mặt hắn cũng không biểu hiện gì, vẫn làm ra dáng vẻ khiêm tốn xin thỉnh giáo như cũ:
- Xin được rửa tai lắng nghe.
Nói xong khóe miệng hơi cong lên, làm lộ ra tâm tư của hắn.
Thẩm Nghi Thu đi đến chỗ bức họa trên bàn, duỗi ra ngón tay tinh tế trắng như bạch ngọc, chỉ cho hắn nhìn:
Thứ nhất là không có lạc khoản. Thứ hai, ngươi nhìn chỗ núi đá, thiên hướng vận dụng ngòi bút cùng thu bút, là dùng tay trái để vẽ. Từ bức tranh cũng có thể nhìn ra được người vẽ tranh lúc dùng tay năm, lúc dùng tay mười, là dùng cả hai tay để vẽ. Thứ ba...
Nàng mở to mắt, hướng về phía nam tử cười đắc ý một tiếng:
Thứ ba, bức họa này do đích thân mỗ mô phỏng lại. Uất Trì Việt cùng chủ cửa hàng đều lấy làm kinh hãi. Chủ cửa hàng cứng họng:
Tiểu công tử có nhận lầm không vậy? Bức họa này là của một vị khách quý đặt ở tệ cửa hàng gửi bán...
Thẩm Nghi Thu nói:
- Vị khách quý kia có phải mang họ Thẩm không?
Chủ cửa hàng ấp úng không dám nhận nguồn gốc, Thẩm Nghi Thu liền biết bản thân không hề đoán sai. Đây là bức tranh do chính tay nàng hạ bút vẽ nhân dịp chúc thọ cho tổ mẫu năm ngoái, rồi đưa cùng với lễ vật của cha mẹ gửi về Trường An. Bởi
vì tổ mẫu thích tranh sơn thủy của Triển Tử Kiền, nàng liền bắt chước bút pháp của Triển thị vẽ ra một bức, cũng không biết bị vị nào của Thẩm gia lấy ra gửi bán.
Lúc trước nàng ở Linh Châu hoàn toàn không biết gì cả, trở về Trường An mới biết tổ mẫu không chào đón a nương với nàng, nên cho rằng tổ mẫu giận cá c.h.é.m thớt, tiện tay đưa bức họa nàng vẽ cho người khác.
Thẩm Nghi Thu cũng không thấy quá đau lòng. Kết thân được với người cũng là một loại duyên phận, có cưỡng cầu cũng không được. Nàng với phụ thân cùng những người thân kia không phải cùng một loại người, thế nhưng lại lại rất thân cận với nhà cữu phụ. Mà cha nàng cũng chẳng thân thiết với mấy người bá phụ thúc phụ kia.
Uất Trì Việt lại đầy một bụng nghi ngờ. Bức họa này bản lĩnh thâm sâu, bút pháp đanh đá chua ngoa. Cho dù là người có tài năng vẽ tranh tuyệt vời trời phú như hắn, tự thấy cũng chưa chắc đã vẽ được như vậy.
Thiếu niên lang này cùng lắm cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, không phải là học vẽ từ lúc còn trong tã lót đấy chứ?
Thẩm Nghi Thu thấy hắn không tin, chỉ chỉ vào gốc cây cổ thụ ở dưới góc tranh:
Ta vẽ tranh không bao giờ đề lạc khoản, nhưng lúc nào cũng sẽ tìm một chỗ không đáng chú ý ghi lại một chữ "Hoàn". Đây, chính là nơi này.
Uất Trì Việt nhìn kỹ, quả nhiên có một chữ "Hoàn", nhưng vẫn còn chút nửa tin nửa ngờ như cũ:
Có thể xin túc hạ múa bút, để mỗ mở mang tầm mắt được không?
Thẩm Nghi Thu thoải mái đáp ứng, nói với chủ cửa hàng:
- Xin cho mượn bút mực dùng một lát.
Chủ cửa hàng lập tức mệnh tiểu đồng chuẩn bị xong màu mực, tự mình đem giấy đay trắng Ích Châu tốt nhất trong tiệm bày lên trên án.