TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 368
Cập nhật lúc: 2024-12-20 16:43:31
Lượt xem: 32
Thẩm Nghi Thu dùng cả tay trái lẫn tay phải cầm bút lên, tùy ý chấm chậm mực, không chút nghĩ ngợi đưa bút lên giấy.
Nàng vẽ một người đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên. Đông một nét, Tây một nét, liền ra bụi trúc nằm ở một bên, sau đó lại đi gọt dũa núi đá bên kia, cũng không biết là được ai dạy.
Nàng tập trung chăm chú vẽ một mạch không chút lộn xộn, chén trà trong tay Uất Trì Việt còn chưa lạnh, không thiếu đã vẽ xong bức núi non sông ngòi. Nàng đặt bút xuống, khoan thai nhấp một ngụm trà, nhấc mí mắt lên nhìn Uất Trì Việt:
- Để túc hạ chê cười rồi.
Thiếu niên dùng chính bút pháp của Triển Tử Kiền để vẽ, còn ra dáng đề lạc khoản của Triển Tử Kiền ở dưới, sau đó còn dùng chu sa vẽ một vòng tròn nho nhỏ màu hồng. Nếu không phải tận mắt trông thấy hắn vẽ, Uất Trì Việt hơn phân nửa sẽ cho rằng đây là bút tích thực của Triển Tử Kiền.
Sở vương điện hạ trong lòng chua chát như bị rót đầy giấm.
Thiếu niên vẫn không hay biết:
Đã lâu rồi chưa vẽ lại, có chút cứng tay. Mỗ phỏng lại bút tích của Triển Tử Kiền sẽ không giống lắm, nhưng nếu mang ra nói là của Trương Tăng Diêu*, miễn cưỡng có thể đánh tráo được.
Trương Tăng Diêu (479 - ?) là người Ngô Trung (Giang Tô, Tô Châu ngày nay) triều Lương thời Nam Bắc Triều. Những năm Thiên Giám (502 - 519) đời Lương Võ Đế, ông làm Vũ Lăng Vương Quốc thị lang, chủ trì hội họa ở Mật các cung đình. Ông đã làm các chức Hựu quân Tướng quân, Ngô Hưng Thái thú.
Trương Tăng Diêu giỏi vẽ rồng, chim ưng, hoa cỏ, trong đó công phu khiến mọi người thích thú nhất chính là vẽ rồng. Rồng ông vẽ có thể xứng gọi là "Thần diệu". Câu thành ngữ "Vẽ rồng điểm mắt" chính là từ Trương Tăng Diêu mà ra...
Uất Trì Việt mấp máy môi, không biết nên nói cái gì.
Thiếu niên áo trắng buông chén trà xuống, lơ đãng ngẩng đầu lên, trông thấy đại kiệt tác của Sở vương điện hạ treo trên vách tường, không tự chủ được nhẹ nhàng "chậc" một tiếng, đôi mi thanh tú cau lại, thần sắc cổ quái, giống như ê răng, mà cũng tựa như đau mắt.
Uất Trì Việt giật mình trong lòng, đã nghe thấy thiếu niên kia nói với chủ cửa hàng:
- Vẽ như thế này mà cũng dám đem ra bán sao?
Chủ cửa hàng dò xét gương mặt của Sở vương, nhắm mắt nói:
Hồi tiểu công tử, bức họa này cũng là của một vị khách quý gửi bán.
Thiếu niên nói:
- Giá bao nhiêu?
Mồ hôi lạnh trên lưng chủ cửa hàng tuôn ra như suối, chỉ đành nói ra tình hình thực tế:
- Một ngàn lượng vàng.
Thẩm Nghi Thu cho là mình nghe nhầm rồi:
- Một ngàn lượng vàng? Không phải một ngàn văn?
Nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được, liền đi lên phía trước nhìn kỹ một chút, rồi sờ sờ cằm:
Giấy thì ngược lại là giấy tốt, quyển trục cũng là gỗ trầm hương tốt nhất. Nếu không có bức tranh dán ở giữa, thì cũng được mười lượng hoặc tám lượng vàng. Nhưng lồng thêm cái bức tranh kia vào, nhiều nhất ta cũng chỉ trả ba lượng thôi...
Mặt Sở vương điện hạ xanh mét.
Chủ cửa hàng thở dài trong lòng:
Hồi tiểu lang quân, đích thực là một ngàn lượng vàng, thiếu một văn cũng không bán.
Thẩm Nghi Thu "ừm" một tiếng, liền đi nhìn bức tranh khác.
Uất Trì Việt nhịn nửa ngày, rốt cục cũng không nín được:
Theo như mỗ thấy, bức "Khê sơn tuyết" này dù không thể xưng là cực phẩm, nhưng cũng tạm được mà. Không biết vì sao các hạ lại khịt mũi coi thường?
Thiếu niên mở to mắt, đôi mắt Phượng trong sáng như muốn soi rõ cõi lòng hắn:
Vị Vân Sơn cư sĩ này không phải là người quen của túc hạ đó chứ?
Uất Trì Việt hơi lộ ra vẻ xấu hổ, quay mặt đi thấp giọng ho một tiếng, nhanh chóng rũ sạch quan hệ:
Cũng không phải, mỗ chỉ từng nghe qua về vị Vân Sơn cư sĩ này thôi. Nhưng ta thấy bức họa này cũng tạm được...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-368.html.]
Như vậy chính là mắt mù rồi. Thẩm Nghi Thu nhìn đôi mắt xinh đẹp đào hoa kia, trong lòng âm thầm tiếc hận. Người này dáng dấp ngọc thụ lâm phong, không ngờ lại chỉ là cái bao cỏ.
Nàng đang muốn thẳng thắn phát biểu ý kiến, chợt nghe bên trong tiệm ăn truyền tới một âm thanh:
- Thất lang, ngươi đang ở bên trong sao?
Thẩm Nghi Thu "a nha" một tiếng rồi đứng lên, vội vàng vái chào với Uất Trì Việt:
Gia huynh đang chờ mỗ, không thể ở lâu nữa. Xin từ biệt ở đây thôi.
Uất Trì Việt đang muốn nghe hắn bình luận về tác phẩm của mình, thế mà hắn lại vội vã trở về. Ép ở lại không được, đành phải đứng lên thi lễ:
- Sau này còn gặp lại.
Thẩm Nghi Thu vung rèm đi ra bên ngoài, nhìn thấy biểu tỷ đóng giả thiếu niên lang, cười nói:
A huynh đi dạo xong rồi sao? Có thu hoạch được gì không? Thiệu Vân giương túi giấy trong tay lên:
Một đống to bánh ngọt kẹo mứt luôn.
Hai người sóng vai đi ra khỏi tiệm ăn, hòa vào biển người bên ngoài.
Thiệu Vân móc một bọc hạnh nhân nhỏ ra đưa cho nàng:
Sao mà hai tay vẫn còn trống trơn thế? Thẩm Nghi Thu nói:
Lúc đầu có coi trọng một bức họa, ai ngờ chủ cửa hàng kia lại rao giá trên trời.
Thiệu Vân nói:
Cái gì muội chẳng vẽ ra được, còn muốn đi mua tranh làm gì? Thẩm Nghi Thu cười một tiếng:
Nhưng cái đó muội lại không vẽ ra được. Tỷ không biết đâu, bình thường vẽ xấu một chút là xấu đi một điểm, mà xấu cũng có kết cấu nhất định. Đây bức họa này lại có phong cách riêng, lần đầu tiên nhìn vào thì cảm thấy xấu, nhưng nhìn lâu một tí lại thấy có chút thật thà chất phác, dở nhưng mà vui. Chủ tiệm kia thì nghĩ ta là công tử ăn chơi coi tiền như rác, dám chào giá hàng ngàn lượng vàng.
Thiệu Vân nói:
Y da, ta nghe muội kể xong cũng thấy tò mò rồi đấy. Ngày khác ta cũng phải tới để tiếp thu thêm kiến thức mới được. Mà vừa rồi muội ở trong đó nói chuyện với ai thế?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Tỷ đã bao giờ nghe qua cái tên Lưu Ngọc Giác chưa?
Thiệu Vân lắc đầu, Thẩm Nghi Thu cũng không để ý, quay đâu liền ném chuyện này ra sau đầu.
Sở vương điện hạ lại đối với với tên Thiệu Đông Xuân nhớ mãi không quên. Tác phẩm bình sinh mà hắn đắc ý nhất lại bị người ta bỡn cợt không đáng một đồng, thực sự khó có thể tiêu tan. Đã liên tiếp vào ngày hắn ăn không ngon ngủ không yên, không quan tâm tới thời tiết nóng bức, thỉnh thoảng lại chạy tới cửa hàng thư họa hôm đó, chỉ mong có thể bắt lấy tên tiểu tử kia hỏi cho rõ ràng.
Hắn sai người đi hỏi thăm họ hàng thân thích của Thiệu gia, phát hiện căn bản không có nhân vật này, nghĩ lại một chút, liền biết Thiệu Đông Xuân kia chỉ là cái tên giả. Hắn cũng không biết thiếu niên kia còn ở trong thành Trường An hay không, giữa biển người mênh mông, làm sao tìm ra được cây trâm nhỏ xíu.
Bất tri bất giác đã một tháng qua đi, hắn vẫn không tìm ra được thiếu niên kia. Tuy khó chịu trong lòng đã vơi đi chút ít, nhưng trong lòng trước sau đều nặng như đeo trì, không bỏ ra được.
Ngày hôm đó là ngày mừng thọ sinh nhật cho đích mẫu Trương hoàng hậu,hắn theo thường lệ phải vào trong cung chúc thọ. Xa giá đi tới ngoài cửa Cam Lộ điện, một thái giám ra đón hành lễ:
-Thẩm thị lang phu nhân cùng tiểu nương tử đang ở bên trong yết kiến Hoàng hậu nương nương, làm phiền Tam điện hạ đi vào trung đường ngồi tạm một lát.
Uất Trì Việt gật gật đầu, liền theo thái giám kia đi dọc theo hành lang, xuyên qua đình điện.
Đi đến nửa đường, mơ hồ có tiếng âm thanh ngọc bội lọt vào tai. Uất Trì Việt ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng vang, chỉ thấy một đoàn người đi dọc theo hướng đối diện hành lang đi ra ngoài điện. Cung nhân thái giám ở phía trước dẫn đường, có hai nữ tử đi theo phía sau. Trong đó có một người mặc trang phục phụ nhân, người còn lại buộc hai búi tóc hình tròn, mặc váy mỏng hồng nhạt kim úc. Nhìn vóc dáng thì chắc là thiếu nữ khoảng chừng mười mấy tuổi, nàng đang quay đầu đi nói chuyện với mẫu thân.
Hai vị kia chắc là gia quyến của Thẩm thị lang nhỉ, Uất Trì Việt thầm nghĩ.
Lúc trước Thẩm thị lang ở Linh Châu đảm nhiệm vị trí thứ sử, gần đây mới hồi kinh đảm nhiệm Lại bộ thị lang. Trong triều đều đang âm thầm đoán, Thái tử cùng Trương hoàng hậu cố ý để ông làm cận thần thân cận.
Thái tử lớn hơn một tuổi so với hắn, đến nay vẫn chưa cưới chính phi. Nghe nói nhân tuyển mà Trương hoàng hậu nhắm vào chính là con gái duy nhất của Thẩm thị lang, tiểu nương tử thứ bảy của Thẩm gia.
Thẩm phu nhân mang con gái đến yết kiến Hoàng hậu, ước chừng là tới gặp nhau trước khi bàn hôn sự với Thái tử.
Những ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu Uất Trì Việt chốc lát rồi tan đi. Hắn chỉ là một vị hoàng tử nhàn rỗi, những việc này với hắn không có nửa điểm liên quan.
Còn đang nghĩ ngợi, tiểu nương tử Thẩm gia kia bỗng nhiên quay mặt lại. Uất Trì Việt lơ đãng nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm giác có mấy phần quen thuộc. Hắn tập trung nhìn kỹ, người kia không phải là Thiệu Đông Xuân mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay sao?