TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-12-20 20:39:54
Lượt xem: 37
Mẫu thân còn đang lải nhải muốn ôm cháu trai, Uất Trì Việt lơ đãng hưởng ứng. Đợi bà nói khô hết cả họng rồi, hắn lập tức chuồn nhanh như dưới bàn chân được bôi dầu vậy.
Trở lại vương phủ, hắn bỏ hai bức tranh của Thẩm thất nương ra xem đi xem lại. Đúng từ buổi trưa tới khi trông thấy tới giờ lên đèn, hắn mới lấy lại tinh thần, phát hiện mặt đã cười đến cứng ngắc.
Hắn dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói với thư đồng:
Đi gọi Giả thất Giả bát tới đây. Một lát sau, huynh đệ Giả thị tới. Uất Trì Việt phân phó nói:
Giúp ta đi thăm dò sở thích của Thiệu thị lang.
Hai người nhận mệnh ra ngoài, Giả bát không hiểu ra sao:
A huynh, vì sao điện hạ muốn chúng ta điều tra cái này? Giả thất cốc vào cái đầu gỗ của đệ đệ:
Ngốc, đã tới lúc trong vương phủ của chúng ta có vương phi rồi. Giả bát đầu đầy sương mù:
Hả? Điện hạ coi trọng tiểu nương tử nhà ai?
Giả bát khó có thể tin mà nhìn đệ đệ:
Đi ra ngoài nhớ cách xa ta năm bước, ta không có người huynh đệ ngu xuẩn như ngươi.
Thẩm thị lang không có đam mê gì, thứ ông yêu thích nhất chỉ có phu nhân và con gái. Xếp thứ hai sau phu nhân với con gái là màu vẽ, thứ ba là thư pháp. Nếu nói còn yêu thích cái gì nữa, thì chắc là uống rượu đi. Nhưng mà phu nhân không thích mùi rượu, thỉnh thoảng ông cũng chỉ uống một hai ly giải khuây thôi.
Lại là một ngày được nghỉ lễ, Thẩm thị lang hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, nằm trên bàn xem phu nhân vẽ hoa mai nở rộ ở trong vườn.
Đang thưởng thức, chợt nghe giọng nói của nô bộc xuyên qua tấm rèm:
- Lang quân...
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Thẩm thị lang đã sa sầm:
Nhất định là Tam hoàng tử lại tới. Quả nhiên nói bộc nói tiếp:
Sở vương điện hạ mang theo danh thiếp đến cầu kiến. Thẩm phu nhân gác bút lại, xoa xoa hai mắt:
Đi đi, ta cũng nghỉ ngơi, lên giường nằm một chút.
Không vội, cứ để hắn chờ đi.
Thẩm thị lang vừa nói vừa bóp vai cho phu nhân.
Thẩm phu nhân không biết nên khóc hay nên cười:
Không phải chứ, đứa nhỏ này rất tốt mà. Thẩm thị lang nói:
Tốt chỗ nào, cả bụng toàn là ý đồ xấu. Thẩm phu nhân cười đẩy ổng:
Uống bao nhiêu rượu ngon của người ta rồi, còn miễn cưỡng không tình nguyện gì chứ. Mau đi đi.
Thẩm thị lang lầm bầm:
Ta ham vài hũ rượu kia sao? Chẳng qua do ta không biết thôi, hắn định dùng mấy vò rượu với vài bức thư pháp mà muốn bắt cóc bảo bối Tiểu Hoàn của chúng ta. Hừ, nghĩ hay thật.
Nói thì nói thế, rốt cục vẫn là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, thay sang y phục gặp khách, đi về phía trước điện.
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Mỗi ngày Sở vương đều nhàn rỗi đến kinh người, không biết kiếm ngày nghỉ lễ đối với triều thần có bao nhiêu khó khăn. Thấy nhạc phụ tương lai con mắt không phải con mắt, cái mũi không phải cái mũi, trong nội tâm vô cùng thấp thỏm.
Thẩm thị lang hành lễ với hắn:
Vi thần bái kiến điện hạ. Không biết điện hạ đại giá quang lâm nên không thể tiếp đón từ xa được.
Uất Trì Việt vội trả lễ:
- Thẩm thị lang không cần phải khách khí.
Nói xong lệnh cho người hầu trình lễ vật lên, là hai vò rượu linh hề bác la của Lĩnh Nam cùng một cuộn thư pháp được viết bởi các bậc thầy nổi tiếng đương thời.
Hắn đối với Thẩm Cảnh Huyền làm cái vái chào:
- Không có gì to tát, mong Thẩm thị lang vui vẻ nhận cho.
Thẩm Cảnh Huyền vừa nghe thấy "linh hề bác la" hai mắt lập tức sáng lên, nhưng lại càng cảm thấy buồn bực. Sở vương này quả thực rất đáng ghét. Mới có non nửa năm nay, ngày nào ông được nghỉ hắn đều tìm tới tận cửa, quấy nhiễu gia đình yên tĩnh của ông. Nhưng hết lần này tới lần khác, không một lần nào đến tay không, tặng quà còn rất hợp tâm ý ông, thật sự là làm người ta tức giận cũng không bộc phát ra được.
Nhưng đối phương dù sao cũng là vương tử, đến cũng không thể lạnh nhạt được. Thẩm Cảnh Huyền dành phải nắm lỗ mũi mời hắn ngồi vào bàn.
Uất Trì Việt lại nói nhăng nói cuội theo thường lệ, từ thi từ ca phú tới Phật lý thiên cơ.
Sở vương điện hạ là người nhàn rỗi nổi danh trong thành Trường An, hắn nói chuyện tào lao huyên thuyên mãi không dứt, hết một hai cánh giờ còn chưa xong.
Thẩm thị lang nhịn nửa năm, thật sự là không chịu được nữa:
- Điện hạ có gì phân phó, xin cứ nói thẳng.
Chủ ý của Uất Trì Việt lúc đầu vốn là để nước chảy đá mòn. Không có gì xảy ra thì Thẩm thị lang tương lai sẽ là tể tướng, Thẩm thất nương là viên ngọc quý trên tay bọn họ, trong kinh thành có vô số người muốn cầu thân với nàng.
Tuy Thẩm thị lang đã nói rõ muốn lấy con gái ông thì cả đời không được nạp thiếp, dọa lui hơn phân nửa người tới. Nhưng những người còn lại vẫn nhiều tới mức xếp hàng kín mít từ cửa Chu Tước tới cửa Huyền Vũ. Trong đó không thiếu những người có gia thế xuất chúng, tiền đồ như gấm như Lư gia, Vương gia, Kỳ gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-370.html.]
Còn có tiểu bạch kiểm thứ mười một nhà Ninh gia, ỷ vào việc mình là thân tín của Thái tử, lại có gia quy hơn bốn mươi tuổi không có con mới được nạp thiếp, cũng chạy tới đây góp vui.
Một vị hoàng tử nhàn rỗi như hắn đúng là không có chút phần thắng nào.
Vì thế hắn chỉ có thể năn nỉ ỉ ôi, lấy chân tình động lòng người, làm mềm ý chí sắt đá của nhạc phụ trước đã. Bây giờ Thẩm thất nương vừa mới cập kê, vợ chồng Thẩm thị nhất định không nỡ để nàng xuất giá quá sớm. Đợi tới hai ba năm sau, kiểu gì ông chẳng mềm lòng.
Ai ngờ mới được nửa năm, Thẩm Cảnh Huyền đã lên tiếng nói thẳng.
Uất Trì Việt biết lúc này phải ngàn vạn cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, nếu không sai một li là sẽ đi cả ngàn dặm.
Hắn cân nhắc thật kĩ rồi cúi người thật sâu thi lễ:
Thực không dám giấu diếm, ta muốn cầu hôn lệnh ái* làm vợ. *Từ dùng để chỉ con gái của người nói chuyện với mình.
Trong lòng Thẩm Cảnh Huyền cười lạnh, cái đuôi hồ ly lộ ra rồi đấy!
Ông cũng không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ tỏ vẻ khó xử:
Tiểu nữ được nuông chiều từ bé, không hiểu quy củ. Chỉ sợ không chịu nổi vì quân chấp túc.
Uất Trì Việt vội nói:
Nếu như lấy được lệnh ái làm vợ, mỗ nhất định coi nàng như trân bảo, tuyệt đối không để lệnh ái phải chịu một chút ấm ức nào, xin Thẩm thị lang yên tâm.
Hắn nói đến khẩn thiết, nhưng Thẩm Cảnh Huyền không d.a.o động. Ông bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
Cũng không phải là Thẩm mỗ không tin được điện hạ, chỉ là điện hạ vừa mới qua tuổi nhược quán, chắc chưa biết cả đời dài bao nhiêu. Bây giờ xem như trân bảo, nhưng mười hai mươi năm sau chưa biết chừng lại vứt bỏ như giày cũ.
Uất Trì Việt nói:
Mỗ không phải là kẻ chỉ biết hứa suông...
Thẩm Cảnh Huyền nhấc mí mắt lên:
Thẩm mỗi biết lời hứa của điện hạ dáng giá ngàn vàng, chỉ là vợ chồng ở chung tình cảm phải xuất phát từ cái tâm. Nếu như chỉ
đối xử tốt với nữ nhi vì lễ nghĩa, vậy tuân thủ hay không tuân thủ có nghĩa lý gì?
Uất Trì Việt nhất thời không phản bác được. Hắn biết tâm ý của mình kiên định, nhưng lại không biết làm thế nào cho người khác tin tưởng.
Thẩm Cảnh Huyền giả bộ uống trà, dùng bát trà che giấu đi khóe miệng đang nhếch lên. Năm đó lúc ông cầu hôn phu nhân, nhạc phụ cũng nói với ông như vậy. Bây giờ ông đã trở thành người được bắt bẻ, đừng hỏi có bao nhiêu khoái chí.
Ông dừng một chút lại nói:
Hôn nhân là mệnh của cha mẹ, theo lời bà mối. Không biết điện hạ đã đem tâm ý của mình nói cho Hiền phi nương nương biết chưa? Nếu nương nương không cho phép, vậy điện hạ tính xử lý như thế nào? Còn tiểu nữ thì phải làm sao đây?
Uất Trì Việt vội nói:
Mỗ đã sớm đem tâm ý bẩm báo với gia mẫu rồi, nếu lệnh ái đồng ý gả, mỗ tuyệt đối sẽ không khiến nàng có nửa phần khó xử, xin Thẩm thị lang yên tâm.
Thẩm Cảnh Huyền trầm tư một lúc lâu, mới nói:
Tuy nói lệnh của cha mẹ rất quan trọng, nhưng chung quy vẫn phải xem ý nguyện của tiểu nữ. Còn xin điện hạ chờ thêm mấy ngày, đợi Thẩm mỗ hỏi qua ý tứ của tiểu nữ xong sẽ trả lời sau.
Uất Trì Việt biết mình xem như đã qua được cửa ải của nhạc phụ, nhưng trái tim của hắn lại càng treo lên cao hơn. Hắn cùng Thẩm thất nương tính toán kĩ càng lắm thì cũng mới chỉ gặp nhau ba bốn lần, ngoại trừ thư quán ngày đó, mấy lần còn lại ngay cả nói cũng không nói câu nào. Ý tứ của Thẩm thất nương như thế nào, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu như nàng một mực từ chối, vậy thì hoàn toàn không thể diễn xướng.
Uất Trì Việt suy nghĩ một chút, khom người thi lễ:
Mỗ có một yêu cầu quá đáng, mong Thẩm thị lang thành toàn. Thẩm Cảnh Huyền nói:
Điện hạ cứ nói.
Uất Trì Việt nói:
- Xin cho mỗ được gặp lệnh ái một lần, nói với nàng mấy câu.
Nụ cười trên mặt Thẩm Cảnh Huyền dần biến mất, sắc mặt trở nên khó coi.
Uất Trì Việt nói:
Mỗ tuyệt đối không có ý khinh thường, mong Thẩm thị lang thành toàn.
Thẩm Cảnh Huyền không đáp lời, để hắn đợi trong thời gian hai chén trà, lúc này mới nói với tiểu tỳ:
- Đi mời tiểu nương tử tới đây.
Thời điểm tỳ nữ đi truyền lời, Thẩm Nghi Thu đang nằm nghiêng trên giường vừa ăn hoa quả vừa xem truyền kỳ quái dị. Đang nhìn rất say sưa, liền nghe nói phụ thân gọi nàng tới tiền viện gặp Sở vương. Nàng vạn lần không nỡ bỏ sách xuống, không tình nguyện đi thay quần áo, mang theo Lý ma ma, Tố Nga cùng mấy người tỳ nữ đến tiền viện.
Tới tiền viện, trong nội tâm nàng vẫn nhớ rõ câu chuyện kia, không yên lòng hướng Uất Trì Việt làm lễ:
- Dân nữ gặp qua Sở vương điện hạ.
Đối với chuyện gặp nam nhân bên ngoài, nàng cũng không quá mức để ý. Tuy Thẩm phủ nhiều quy củ, nhưng một nhà ba người họ lúc còn ở Linh Châu, nàng thường xuyên cùng Tố Nga mặc nam trang đi dạo tứ phía.
Trái tim Uất Trì Việt đập thình thịch. Hắn đã lâu không gặp Thẩm thất nương, nhưng biết trước mặt Thẩm Cảnh Huyền ngàn vạn lần không được lỗ mãng, nếu không sẽ tốn công phí sức.
Thế là hắn cố nén khát vọng nhìn người trong lòng thêm vài lần, buộc chính mình không chớp mắt, nghiêm trang đáp lễ.