TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-12-16 10:06:39
Lượt xem: 76
Thiệu Trạch bước ra khỏi cổng của Thẩm phủ, đang định cưỡi ngựa về nhà thì tự nhiên có cảm giác như có người đang theo dõi mình.
Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bên đường người đến người đi tấp nập, cũng không nhìn thấy người nào khả nghi. Hắn nghĩ thầm chắc chỉ là ảo giác thôi, sau đó liền cưỡi ngựa rời đi.
Ngay lúc đó, từ sau gốc cây hoè to lớn màu xanh liền nhô ra hai khuôn mặt của hai huynh đệ Giả thất cùng Giả bát.
Giả bát nói:
Đệ nhận ra người này, hắn họ Thiệu, là biểu huynh cữu gia của Thái tử phi. Hắn đến Thẩm phủ làm gì vậy? Chẳng lẽ là đến tìm Thái tử phi?
Giả thất liếc đệ đệ một chút, tên ngốc này cũng không biết sợ người lạ chút nào, cứ mở miệng ra là Thái tử phi Thái tử phi, nói đến mức vô cùng trôi chảy.
Hình như là Tết Đoan ngọ sắp tới rồi, chắc là hắn tới đưa quà cho mấy người trong Thẩm gia thôi.
Giả bát lại nói:
Vị biểu huynh cữu gia này của Thái tử phi cũng thật kì quái, vóc dáng thì cao lớn quá mức, mặt thì đỏ bừng, giống y hệt như Quan Vũ* vậy.
Giả thấy nghe thấy đệ đệ nói như vậy, mới nhớ tới thần sắc ngượng ngùng lúc nãy của tiểu lang quân nhà Thiệu gia. Hắn giật mình trong lòng, vẻ mặt đó của tên kia giống y như là thiếu niên đang yêu.
Trong lòng của hắn liên tục kêu không ổn, mới vừa giải quyết song một trận sóng gió chưa được bao lâu thì một trận khác lại tới. Chỉ trách Thái tử phi ngày thường quá mức xinh đẹp, khiến cho bất cứ ai gặp cũng đều yêu thích.
Đang nghĩ ngợi, Giả bát bỗng nhiên kêu "A" lên một tiếng:
E là không phải vị biểu huynh cữu gia này cũng ... Aizz, từ xưa tới nay, khó phòng nhất chính là tình cảm giữa biểu huynh với biểu muội đó ...
Giả thất lại đạp vào bắp chân sau của đệ đệ một cước:
- Đừng nói nhảm nữa.
Vô tình động vào vết thương trên người, hai người đều kêu lên một tiếng. Bọn hắn hôm đó lãnh đủ bốn mươi trượng, cho dù người hành hình cũng có nhẹ tay với bọn họ, nhưng vẫn khiến bọn hắn nằm liệt trên giường mấy hôm. Hôm qua vừa mới đi ra ngoài được, lại bị phái đi làm việc này.
Giả bát đau đến nhe răng trợn mắt:
A ... A huynh, việc này có lẽ chúng ta nên nhanh chóng bẩm báo với Thái tử điện hạ nhỉ? Có nên bẩm báo không?
Giả thất liếc mắt nhìn đệ đệ một chút:
Lần trước trái đắng còn ăn chưa đủ sao? Điện hạ đã nhìn rõ mọi việc, bây giờ biết mà không báo thì có quả ngọt mà ăn không? Nói ngươi ngốc đúng là không sai mà.
Giả bát thầm nghĩ "lần trước người nói muốn dấu giếm cũng là huynh, huynh nói gì thì cũng xong hết mọi chuyện. Ỷ vào chuyện trong bụng mẹ ra sớm hơn ta nửa khắc nên lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt ta".
Nhưng mà nói cho cùng hắn cũng chỉ dám oán thầm, không dám nói ra khỏi miệng.
Hai huynh đệ sau đó liền trở về Đông cung. Sau khi giúp thái tử dọn dẹp xong công sự của ngày hôm nay, liền đem chuyện vị biểu huynh Thiệu gia đi tới Thẩm gia như thế nào, rồi lại như thế nào mà đỏ bừng mặt đi ra. Tất cả đều một năm một mười bẩm báo cho thái tử.
Uất Trì Việt lúc đầu còn không để ý lắm. Thẩm thị kiếp trước vốn dĩ cũng rất thân cận với gia đình nhà cữu cữu, ngày Tết cũng không quên tuyên cữu mẫu cùng biểu tỷ vào cung chơi. Bây giờ cũng sắp tới Đoan ngọ, vị biểu huynh cữu gia của nàng đem quà tặng tới Thẩm phủ mừng ngày lễ, thuận tiện gặp mặt biểu muội một lần, cũng không có gì là quá phận.
Hắn làm người luôn luôn rộng lượng, lại là bậc bề trên cao quý. Sao có thể như mấy người chơi bời rảnh rỗi ngoài kia, mỗi ngày ăn cho lắm rồi không có việc gì để làm, suốt ngày ăn dấm linh tinh.
Tới lúc Giả thất nói đến chỗ Thiệu tiểu lang từ lúc đi ra khỏi thẩm phủ thì khuôn mặt đỏ bừng khác thường, khuôn mặt Uất Trì Việt mới từ quyển sách ngước lên một chút:
- Khác thường như thế nào?
Giả thất biết biết đây là việc không tốn công mà vẫn có kết quả, hắn không muốn nói nên nháy mắt về hướng đệ đệ ra hiệu một cái.
Giả bát trung thực, bèn tiến lên bẩm báo:
Vị Thiệu tiểu lang kia lúc ra khỏi Thẩm phủ thì khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước, hắn còn không ngừng cười ngây ngô.
Khuôn mặt Uất Trì Việt trầm xuống, "phịch" một tiếng đập mạnh quyển sách trên tay xuống mặt bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-46.html.]
Việc của tên tiểu bạch kiểm Ninh gia vẫn còn chưa xong, bây giờ lại tới biểu huynh, rồi sau đó còn không biết còn bao nhiêu nữa?
Hắn đứng thẳng người lên, chắp tay sau lưng rồi bước đi thong thả hai bước trong phòng, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Chắc không đến mức như thế, Thẩm thị cũng không phải là người như vậy. Nàng đã cùng tên Ninh thập nhất kia tâm đầu ý hợp rồi thì nhất định sẽ không có quan hệ gì với vị biểu huynh kia.
Hơn phân nửa là vị biểu huynh kia đơn phương có tình cảm, tự mình đa tình.
Sau khi nghĩ như vậy, lục phủ ngũ tạng của hắn tựa như đang ngâm mình trong một thùng dấm chua, không những không thoải mái mà ngược lại càng ngày càng khó chịu. Thê tử của hắn không những tình đầu ý hợp với người bên ngoài, bây giờ lại còn có biểu huynh thầm thương trộm nhớ.
Uất Trì Việt liếc mắt nhìn hai tên thị vệ đang đứng im không dám thở mạnh ở một bên:
- Người này tướng mạo trông như thế nào?
Đời trước hắn chỉ gặp qua người này một chút ở buổi tiệc thành hôn nên từ lâu đã không còn nhớ rõ bộ dáng của hắn.
Giả thất vội nói:
Khởi bẩm điện hạ, người này sinh ra mi lệch mắt lác, môi dày mũi tẹt. Quả thực là một bộ dạng xấu không thể tả.
Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng:
Thiệu công tử là biểu huynh cữu gia của Thái tử phi, ngươi nói bộ dạng hắn thảm không nỡ nhìn, ý của ngươi là đang nói bộ dạng của Thái tử phi xấu tới mức ma chê quỷ hờn có đúng không?
Hắn dừng một chút lại nói:
Có vẻ trận đòn hôm trước cũng không khiến các ngươi nhớ lâu được nhỉ?
Giả thấy rối rít dập đầu tạ tội:
Xin điện hạ tha mạng, Thái tử phi là Cửu thiên huyền nữ hạ phàm, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, khắp thiên hạ không ai sánh bằng.
Uất Trì Việt nói:
Liên tục nhiều lời về Thái tử phi, bốn mươi trượng sợ là không đủ.
Giả thất trong lòng không ngừng kêu khổ, biết lúc này cứ nói nhiều là sai lại càng thêm sai. Điện hạ nhà hắn trong lòng đang khó chịu, nói cái gì cũng đều không ổn, hắn dứt khoát ngậm chặt miệng.
Uất liếc đôi mắt sắc lạnh về phía Giả bát:
- Ngươi nói đi.
Giả bát mắt thấy huynh trưởng nói ra không có gì đúng, hắn bèn nói ra sự thật:
Hồi bẩm điện hạ, vị Thiệu công tử kia phong trần tuấn lãng, tướng mạo hiên ngang, mặt mày giống với Thái tử phi tới sáu bảy phần, vô cùng tuấn tú lịch sự ... Nhất là thân hình vô cùng cao lớn, đứng ở giữa đám người thì giống như là hạc trong bầy gà.
Uất Trì Việt ngữ khí lành lạnh nói:
- Cao bao nhiêu?
Chính hắn vốn dĩ bình thường cũng đã rất cao và gầy, so với nam tử bình thường còn cao hơn không ít.
Giả bát đưa tay ước chừng:
- Chắc phải cao hơn bộc nửa cái đầu nữa.
Uất Trì Việt âm thầm đánh giá một chút, nói như vậy thì so với hắn còn phải cao hơn hai tấc* nữa. Hắn nhướng mày nhưng rồi lại lập tức buông lỏng.
Hai tấc ~ 20cm
Nhiều quá hoá dở, quá cao lớn nhìn sẽ không đứng đắn. Phải như hắn này mới là vừa phải, không hơn một phần cũng không kém một phần, vô cùng hợp mắt.
Trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn không ít, nghĩ lại, thấy cũng không cần phải lo lắng về chuyện này. Chỉ cần sớm cưới Thẩm thị vào cửa, có mấy lớp tường trong cung ngăn cản, những yêu ma quỷ quái, ong bướm ngoài kia có muốn cũng không làm được gì hết.
Kiếp trước nàng đối với hắn tình nồng thắm thiết, kiếp này nàng cũng nhất định như vậy. Nếu kiếp này hắn đối xử tốt với nàng hơn một chút, nàng nhất định là mười phần cảm kích, đối với hắn cũng sẽ là một mực chung tình.