TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-12 15:15:29
Lượt xem: 183
Trước kia khi đối mặt với đôi mắt này, Thẩm Nghi Thu không tự chủ được thường co rụt người lại. Chỉ là xưa khác nay khác, nàng đã sớm không còn là cô bé mồ côi phụ thuộc kia nữa. Mà tổ mẫu đã từng ở trong mắt nàng không gì không thể làm được kia bây giờ xem ra cũng chỉ là một lão phu nhân bình thường mà thôi.
Thẩm lão phu nhân nhìn cháu gái đang suy nghĩ tới mức xuất thần, trong mắt đã không còn sự kính sợ ngày xưa, bà không khỏi có chút nhíu mày:
- Ít ngày nữa là Thượng tị, Hoàng Hậu thiết yến ở Giang Hành cung, cháu đi theo cùng ta.
Trương hoàng hậu tổ chức tiệc cạnh bờ hồ Khúc Giang. Nói hoa mĩ thì là thưởng hoa, nhưng thực chất là để tuyển phi cho thái tử Uất Trì Việt.
Đời trước nàng ở trong yến hội bị Hoàng hậu chọn trúng, sau đó không lâu liền được chọn thành chính phi Thái tử phi, gả vào Đông cung.
Đã trải qua một lần, Thẩm Nghi Thu đương nhiên rất là rõ ràng.
Nàng xuất thân từ gia đình thế gia, danh gia vọng tộc. Gia tộc đang trên đà suy thoái, có tiếng nhưng không có thực quyền, phụ thân hết lòng tận trung vì nước hy sinh thân mình nên lại càng có thêm thanh danh tốt.
Xuất thân cao quý trong sạch, lại không có quyền hành gì, thực sự là không thể tốt hơn, Hoàng hậu chọn trúng nàng cũng không có gì là lạ.
Chỉ là Trương Hoàng hậu cũng không phải mẹ đẻ của Uất Trì Việt, hai mẫu tử cũng không quá thân thiết. Uất Trì Việt trong lòng đối với đích mẫu* cũng mang nhiều khúc mắc nên đương nhiên cũng không thích việc Hoàng hậu thay hắn chọn chính phi.
* Mẹ cả.
Đã sống lại một đời, chả lẽ vẫn đi theo con đường cũ sao?
Thẩm Nghi Thu hồi tưởng lại đủ chuyện xảy ra trong mười năm kia, từ đáy lòng sinh ra một cỗ ủ rũ.
Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, nơm nớp lo sợ tồn tại mười năm, lỡ bây giờ trở thành Thái hậu, lại c.h.ế.t nữa thì sao?
Thẩm Nghi Thu không khỏi lại sợ run cả người, vẫn nên cách Uất Trì Việt xa một chút, không chừng có thể sống thọ tới già mới chết.
Nàng đưa mắt nhìn ra bức tường đằng sau cửa sổ, ngoài cửa sổ hoa bướm chập chờn, cảnh xuân tươi đẹp.
Nàng bỗng nhiên sinh ra một cỗ chờ mong từ sâu trong đáy lòng. Từ khi hạ quyết tâm cùng Uất Trì Việt đi hai con đường khác nhau, nàng bỗng thấy trời quang mây tạnh, ánh nắng cũng càng ngày càng rực rỡ.
Thẩm lão phu nhân thấy cháu gái không quan tâm, dứt khoát đem lời nói rõ:
- Đi dự yến lần này không thiếu các danh môn thế gia, cháu chỉ cần thận trọng từ lời nói tới việc làm là được, đừng làm hỏng thanh danh của tổ phụ.
Thẩm Nghi Thu cúi thấp đầu xuống đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-5.html.]
- Cháu gái ghi nhớ lời dạy bảo của tổ mẫu.
Khoé miệng nàng không khỏi cong lên, âm thầm cười lạnh.
Đại bá phụ của nàng đấu gà đấu chó, thả chim đi săn. Nhị bá nuôi mười tám tiểu thiếp thông phòng, vũ nữ ca kỹ lại càng không thể đếm hết.
Còn lại những thúc bá huynh đệ kia người thì xa xỉ thành tính, người thì không có học vấn.
Thẩm lão phu lấy những đứa con không có tiền đồ này để làm xấu mặt nàng, lại muốn làm khó một tiểu nha đầu tuổi mới cập kê, đúng là rất nhàm chán.
Thẩm Nghi Thu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra. Những năm này nàng ở trong cung sống cùng Uất Trì Việt nên rõ nhất việc bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Thẩm lão phu nhân bảo thủ cố chấp, sẽ không nghe lời nàng nói. Nếu nàng cố ý không tuân theo, có khi còn bị người giơ đuốc cầm gậy đuổi đánh, Thẩm Nghi Thu không chống đỡ nổi việc này.
Nhưng mà nếu muốn trốn tránh hoa yến, thực ra có rất nhiều biện pháp.
Thẩm lão phu nhân thấy cháu gái vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, mới bỏ qua nói:
- Quy củ không được phép sai, nhưng cũng không cần quá cứng nhắc. Ăn mặc cũng có thể chọn đồ tươi sáng một chút, cũng nên có vài phần sức sống của người thiếu niên trẻ tuổi.
Nói xong là liền nháy mắt cho tỳ nữ của mình là Hải Đường, Hải Đường liền xoay người tiến vào trong phòng. Một lúc sau, nàng ta mang ra một chiếc hộp gỗ tử đàn khảm trai nạm vàng rồi cầm tới.
Thẩm lão phu nhân nhận lấy cái hộp, mở ra rồi đặt ở trên bàn trước mặt. Trên đệm gấm đỏ đặt một đôi lược vàng có hình hoa văn tiên nữ cùng một đôi trâm cài tóc có hình hoa cỏ và thạch lựu.
Thẩm lão phu nhân mân mê chiếc kẹp tóc trong hộp, ánh mắt nhất thời trở nên dịu dàng:
- Đây là của hồi môn của ta, kiểu dáng đã có chút lỗi thời. Cháu cầm rồi mang nó tìm người sửa lại cho đúng kiểu dáng đang thịnh hành bây giờ, đi dự yến tiệc trong cung cũng không thể trông quá đơn điệu được.
Thẩm Nghi Thu ngay tức khắc liền từ chối:
- Đây là vật mà tổ mẫu yêu quý nhất, cháu gái không dám nhận. Thẩm lão phu nhân giễu cợt nói:
- Cho cháu thì cháu cầm lấy đi, dù sao cũng chỉ là vật c.h.ế.t mà thôi. Cháu là nữ nhi của Thẩm gia, không cần thiết phải học theo bộ dáng của những nữ tử nhà nghèo có tầm nhìn hạn hẹp ngoài kia.
Thẩm Nghi Thu ánh mắt lạnh xuống. Câu nói "nữ tử nhà nghèo có cái nhìn hạn hẹp" hiển nhiên là đang ám chỉ mẫu thân của nàng.
Mẫu thân Thiệu thị của nàng xuất thân nhà nghèo, Thẩm lão phu nhân chắc là cảm thấy huyết mạch cao quý đã bị vấy bẩn, nên với nàng lúc nào cũng tận tâm chỉ bảo, để tránh cháu gái có huyết mạch cao quý bị sự nghèo túng vấy bẩn.
Thẩm lão phu nhân đã nói như thế, Thẩm Nghi Thu cũng không tiện từ chối nữa nên thoải mái đưa tay tiếp nhận.