TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-12-17 14:24:22
Lượt xem: 87
Nhóm quan lại phần lớn đã say đến không biết trời trăng là gì rồi nào còn quan tâm được tới hắn nữa. Họ gật đầu rồi đắc ý lầm bầm vài câu, nhân lúc đó hắn liền nhanh chân chạy trốn.
Uất Trì Việt được hai tiểu thái giám dìu ra khỏi Hoằng Giáo điện, đi theo hành đến phía sau đại sảnh, rồi từ cửa sau đi về viện tử.
Vừa đi đến chỗ không có người, dáng vẻ say khướt của Uất Trì Việt lập tức biến mất. Đang muốn cất bước đi đến tẩm điện, đột nhiên ngửi được trên quần áo của mình nồng nặc mùi rượu, hắn liền đổi ý nói:
Đi tới chính điện sai người chuẩn bị nước tắm rồi hầu hạ ta rửa mặt, tắm rửa, thay quần áo.
Rồi lại nghĩ lại nói:
- Nấu thêm một nồi canh tiêu quế nữa.
Rượu của hắn dù bên trong đã trộn lẫn với nước nhưng dù sao thì rượu vẫn là rượu, trong miệng cũng không tránh khỏi sẽ có
mùi rượu. Chính hắn còn cảm thấy bản thân mình khó ngửi chứ huống chi là Thẩm thị.
Đây là đêm đại hôn đầu tiên của bọn họ, cần phải cẩn thận từng li từng tí mới được.
Uất Trì Việt vừa tính toán vừa đi đến phòng tắm ở phía tây Trường Thọ viện. Hắn đem chính mình tẩy sạch từ trong ra ngoài đến khi có mùi thơm nức như hoa ngọc lan mới thôi. Lúc này hắn đổi bộ đồ mới có mùi Long Tiên hương, sau đó mới hài lòng mà bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa đi được hai bước, hắn lại vòng trở về. Từ hộp thơm bên trong lấy ra một miếng kẹo ngậm thơm cho vào miệng, sau khi chắc chắc rằng hơi thở của mình phả ra thơm ngát như hoa mới tiếp tục bước đi.
Lần này là không còn gì có thể chê được nữa.
Uất Trì Việt liếc nhìn đồng hồ nước*, bây giờ đã đến gần giờ tý, hắn nhịn không được mà bước nhanh hơn. Từ lúc thoát thân được ở bàn rượu cho tới bây giờ cũng đã khá muộn rồi, lại tắm rửa thay quần áo xong lại chậm trễ thêm một hồi nữa. Chắc hẳn lúc này Thẩm thị chờ đợi tới mức có chút lo lắng rồi.
Đồng hồ nước là tên gọi các loại đồng hồ đo thời gian bằng thời gian chảy của một lượng chất lỏng định trước. Thường đồng hồ nước có hai bộ phận chính là bộ phận chứa nước và bộ phận hứng. Những người đầu tiên trên thế giới sử dụng đồng hồ nước là người Hy Lạp cổ đại.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi lại bước nhanh hơn.
Hôm nay Đông cung đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi tới mức trăng sao cũng mất đi ánh sáng vốn có. Chẳng cần tới đèn đường chiếu sáng, Uất Trì Việt bước nhanh qua dãy hành lang, bội kiếm bên hông, túi thơm tơ vàng cùng đai lưng bằng ngọc va vào nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng leng keng rất vui tai.
Chỉ chốc lát sau trên trán hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Dù bây giờ đã là giữa mùa thu, nhưng khí hậu vẫn có chút nóng như mùa hè, buổi tối gió thổi cũng vẫn cảm thấy khô nóng.
Gió thổi qua, những cốc rượu nãy uống vào lại tản ra, xông thẳng lên đỉnh đầu Uất Trì Việt, khiến cho hắn có chút choáng váng.
Hắn không khỏi nghĩ tới lễ hợp cẩn lúc nãy. Có vẻ như uống rượu cũng không phải là sở trường của Thẩm thị, nàng mới uống một ngụm thôi đã thấy cay miệng, trong mắt thấm ra một tầng nước mỏng manh. Dù là khuôn mặt đã bị vẽ thành một tầng màu sắc nhưng vẫn có chút động lòng người.
Nếu tẩy hết đi lớp trang điểm kia, rồi uống một ngụm rượu nhẹ, hai gò má nàng ửng đỏ lên, đôi mắt sáng mê ly, không biết là còn đẹp tới mức nào nữa.
Nghĩ như vậy, thứ rượu này cũng không phải là không có chỗ tốt.
Uất Trì Việt lại nhớ tới hôm đó trong rừng đào, nàng mặc một thân y phục mộc mạc, dáng vẻ thanh khiết không son phấn.
Nàng giờ phút này chắc chắc đã tắm rửa thay đổi hoàn toàn, nàng mặc áo ngủ, đang ngồi ở trong trướng khép hờ, chờ hắn cùng nàng ... làm lễ động phòng.
Uất Trì Việt nghĩ đến đây, trong người như có thêm một ngọn lửa, lợi dụng sự chếnh choáng lúc nãy mà lan hết ra khắp người hắn.
Hắn lại cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, dưới chân tự dưng mềm nhũn, phảng phất như đang đi trên mây. Ý cười không tự chủ được mà lan ra khắp khoé miệng.
Trong lòng Uất Trì Việt lại run lên, hắn chỉnh lại vạt áo, dịch dịch lại kim quan trên đầu cho đúng vị trí. Đây là một việc rất trọng đại, không thể nào suồng sã qua loa được.
Người ta thường nói rượu là một phương tiện khiến người ta thèm sắc, quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.
Tâm trạng hắn lung lay một lúc, sau khi kiểm tra lại tất cả mọi thứ, thấy đã hoàn hảo hắn mới mâu thuẫn mà đi tới Trường Thọ viện.
Bên trong tẩm điện, ánh nến đã dập tắt hơn phân nửa, một tầng màn che trùng trùng điệp điệp khiến cho không gian nơi này tối hơn những nơi khác. Uất Trì Việt có chút khó hiểu nhưng vẫn sửa sang lại áo bào rồi bước vào.
Thấy Thái tử tới, mấy người cung nhân ở ngoài điện đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-53.html.]
Đêm đại hôn, bản thân Thái tử phi lại đi ngủ trước. Nếu Thái tử nổi giận, người làm hạ nhân như bọn hắn hơn nửa cũng sẽ bị phạt lây.
Thế nhưng nếu bây giờ đi đánh thức Thái tử phi ...
Bọn hắn nhớ lại tình cảnh của Mi Vũ lúc nãy, lại yên lặng rút lui.
Nếu điện hạ thực sự nổi cơn thịnh nộ, cùng lắm cũng chỉ phạt bọn họ đi dọn nhà xí thôi. Nhưng nếu quấy rầy mộng đẹp của Thái tử phi thì chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi cung.
So sánh giữa hai người thì vẫn là Thái tử phi đáng sợ hơn một chút.
Tố Nga và Tương Nga cũng thấy rất khẩn trương, bọn họ là người thân cận nhất bên cạnh Thẩm Nghi Thu nên không sợ bị nàng xử lý. Nhưng tiểu nương tử vừa mới lập uy xong, bọn họ sao có thể đi phá?
Hai người họ tới cùng vẫn chỉ là các thiếu nữ mới mười mấy tuổi, dù tính tình nhạy bén, nhưng cách ứng xử còn có hạn. Gặp loại tình huống như thế này vẫn có chút luống cuống tay chân.
Chỉ chần chờ một lát, Thái tử liền nâng bước đi tới trước tấm bình phong.
Lúc này cho dù có đi gọi tiểu nương tử tỉnh lại cũng không còn kịp nữa. Tố Nga với Tương Nga tâm như nổi trống, sắc mặt trắng bệnh, vội vàng quỳ xuống hành lễ:
- Nô tỳ bái kiến Thái tử điện hạ.
Tố Nga nhanh trí, cố ý đem câu "Thái tử điện hạ" nói đặc biệt vang dội, thế nhưng Thẩm Nghi Thu ngủ vô cùng ngon giấc. Chỉ cần ngủ say thì cho dù có người tới phá nát cả cái phòng này, nàng cũng không tỉnh lại.
Tố Nga lặng lẽ quay đầu nhìn vào bên trong màn lụa xem xét, bên trong chăn không có một chút động đậy nào. Sau lưng nàng lập tức cảm thấy lạnh buốt, lòng thầm nghĩ lần này coi như xong rồi.
Lúc này, Uất Trì Việt sớm đã đi tới trước giường, cho dù có cách một lớp một lớp màn lụa hắn cũng có thể nhìn ra ... Thẩm thị không như dự đoán của hắn mà ngồi ngay ngắn trong trướng, chờ đợi cùng hắn làm cái kia ... lễ động phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng trong trướng, hắn ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, lòng nghi ngờ có phải mình đang say rượu không?
Uất Trì Việt nheo mắt dò xét, rồi lại trợn to lên. Cuộn chăn bông trong trướng vẫn nằm nguyên vị trí, vững vàng như bàn thạch, lù lù bất động.
Men say lại vọt thẳng lên đầu, đầu óc hắn có chút chậm chạp, bây giờ đang cảm thấy mê man.
Đêm tân hôn, một mình Thẩm thị cứ thế ngủ thiếp đi? Cứ như vậy mà đi ngủ sao?
Chính là đã ngủ thật rồi?
Uất Trì Việt khó khăn mà tỉnh táo lại, trong lòng có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, oán giận có, tức giận cũng có. Nhưng càng nhiều hơn đó chính là ủy khuất ... Hãy nhìn đi, đây chính là thê tử mà ngươi trăm phương ngàn kế muốn cưới về!
Đầu tháng tám thời tiết vẫn chưa hết nóng nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy bản thân giống như là cỏ cây tàn úa của mùa thu.
Nếu đổi lại là trước đây, Uất Trì Việt nhất định không chút do dự phất tay áo rời đi. Nhưng bây giờ vừa nghĩ tới Thẩm đời đời trước vì hắn mà tự sát, hắn lại thấy do dự.
Không thể đi được, nếu lúc này rời đi, cung nhân nội thị đều nhìn thấy trong mắt. Sau này người chủ mẫu như nàng nói còn ai nghe nữa!
Uất Trì Việt hạ quyết tâm, quay sang Tố Nga, Tương Nga cùng một đám cung nhân nội thị nói:
- Các ngươi lui ra ngoài điện hết đi.
Đám người này lúc đầu đều bị dọa sợ tới mức câm như hến. Bây giờ lại thấy Thái tử điện hạ ngữ khí bình tĩnh, không giống như là nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm đi ra.
Uất Trì Việt cho lui cung nhân xong, liền muốn tiến lên gọi Thẩm Nghi Thu tỉnh dậy. Hắn vén màn lên, lập tức thấy một thiếu nữ ôm chăn nằm cuộn tròn lại bên trong, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bóng và vài lọn tóc mỏng lộ ra bên ngoài.
Trong ánh nến mờ ảo, nhìn nàng thiếu đi mấy phần quyến rũ và sắc xảo, nhưng lại xinh đẹp hơn mấy phần. Nếp gấp trên mí mắt của nàng vẽ ra hai đường, nhàn nhạt hất vào đuôi mắt bên trong. Hình như chăn đang quấn rất chạy nên trên trán nàng có lấm tấm chút mồ hôi, thấm ướt mấy sợi tóc dính trên cái trán trơn bóng.
Tiểu lừa đảo này có hàng lông mi vừa dài vừa dày, dưới bọng mắt ẩn hiện một màu xanh nhàn nhạt.
Uất Trì Việt nhìn ngắm một hồi, thầm nghĩ khi ngủ Thẩm thị cũng có một bộ dạng đáng yêu rất khác. Hắn không khỏi cảm thấy tò mò, không biết chính bản thân lúc ngủ trông như thế nào? Hừm, chắc hẳn là cũng rất đẹp đẽ.