Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-12-17 14:28:56
Lượt xem: 49

Hai người đi xe về tới cửa lớn Đông cung, Uất Trì Việt ra lệnh cho người đánh xe dừng lại. Hắn xuống xe, đi tới trước cửa xe của Thẩm Nghi Thu, vé màn xe lên nói:

Nàng về cung trước đi, ta còn có chút chuyện chính sự cần phải xử lý. Còn phải đi tới Thái Cực cung một chuyến.

Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, Uất Trì Việt đang nghĩ gì trong đầu vậy? Hắn muốn đi chỗ nào thì cứ đi, tại sao phải nói cho nàng biết làm gì?

Lại nói tuy sắc mặt hắn có chút buồn bực nhưng hình như cũng không có ý tức giận. Thẩm Nghi Thu cũng chẳng hiểu nổi, chỉ đè nén nghi ngờ trong lòng, bình tĩnh lạnh nhạt hành lễ:

- Thần thiếp cung tiễn điện hạ.

Bọn hắn đã là vợ chồng nhưng nàng vẫn phân rõ cấp bậc lễ nghĩa như vậy, khiến khoảng cách của hai người không khỏi trở nên xa lạ. Uất Trì Việt sắc mặt càng đen hơn.

Quả nhiên là hắn đang tức giận, trong lòng nàng cũng vì thế mà lập tức buông lỏng cảnh giác. Dù sao hắn xưa nay cũng đặt việc quốc gia đại sự lên hàng đầu, bây giờ có chuyện chính vụ phải xử lý, đương nhiên sẽ gạt chuyện không vui của bản thân sang một bên.

Nghĩ như vậy, nàng cũng quên sạch luôn nỗi lo lắng vừa nãy.

Sau khi tạm biệt Thái tử phi, Uất Trì Việt trực tiếp đi tới điện An Nhân ở Thái Cực cung. Nơi đây là nơi hắn hay xử lý công việc chính sự hằng ngày, cách Hàn lâm viện với Tam tỉnh lục bộ không xa. Triệu kiến triều thần thảo luận chính sự cũng rất thuận tiện.

Mấy ngày trước đây hắn bận rộn việc lễ nghi, cưới hỏi nên không thể phân thân mà quan tâm tới việc triều chính. Bây giờ tồn đọng lại rất nhiều tấu chương cần xem qua, còn phải triệu nhóm tể tướng để bàn về việc hạn hán của Sơn Đông và đại dịch châu chấu nữa.

Vừa vào trong điện, tấu chương tồn đọng lại đã được phân loại rõ ràng xếp ở trước bàn. Uất Trì Việt đầu tiên phân phó nội thị đi triệu triều thần tới để thảo luận chính sự, bản thân thì chọn lấy tấu chương ở Sơn Đông nhanh chóng xem qua một lần.

Sống lại một đời, không phải chuyện gì cũng hoàn toàn giống với đời trước. Ví dụ như đại nạn châu chấu năm nay, đời trước chưa từng có.

Nhưng mà diện tích lãnh thổ của Đại Yến bao la rộng lớn, cũng không có gì ngạc nhiên khi lũ lụt và hạn hán liên tục xảy ra.

Chỉ là hiện tại hắn đang giám sát đất nước với tư cách là Thái tử, những chuyện đại sự vẫn cần cha hắn cho phép. Hắn đã từng làm Hoàng đế sáu năm, bây giờ quay lại làm Thái tử, khó tránh khỏi có cảm giác tay chân vướng víu.

Hắn nhíu nhíu mày, tiện tay lấy thêm một phần tấu chương. Đây lại là bản đồ giám sát công trình của cung Vạn Niên, trong lòng hắn càng thêm phiền não.

Hoàng đế cho rằng cung Thuý Vi ở núi Chung Nam vừa nhỏ lại vừa cũ nên muốn trùng tu lại cung Nhân Thọ cũ, đổi tên thành cung Vạn Niên, coi như là cung điện để tránh nóng mùa hè.

Hoàng thượng không quan tâm chuyện lớn nhỏ gì hết, nhưng lại đưa tay đòi tiền. Vừa mở miệng một cái, Hộ bộ cùng Thái phủ liền tự động tuồn tiền ra tựa như nước trôi ra ngoài.

Chính sự phiền lòng, các triều thần lần lượt rục rịch đi tới. Sau khi làm lễ xong, đám người lần lượt ngồi vào chỗ.

Uất Trì Việt nhìn lướt qua đám quần thần một chút, không nhìn thấy Lư Tư Mậu, hắn kinh ngạc hỏi:

- Lư công đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-58.html.]

Hộ bộ thị lang Quách Bình hơi lộ ra vẻ ngượng nghịu:

- Hồi bẩm điện hạ, Lư công hôm qua sơ ý ngã trượt vào eo...

Uất Trì Việt thầm nhủ trong lòng, tay chân đã không linh hoạt rồi còn thích nhảy múa, giờ thì hay rồi.

Hắn quét mắt thêm một vòng, lại phát hiện ngự sử trung thừa Chu Tuyên cũng không biết đã đi đâu rồi, lúc này còn chưa kịp hỏi, Quách Bình đã chủ động nói:

- Chu ngự sử hôm qua uống nhiều thêm mấy chén ...

Uất Trì Việt vừa nghe liền biết đây là hậu quả của việc "một lúc uống liền ba trăm chén" hôm qua.

Lại nhìn khuôn mặt của mấy quần thần kia thấy hoặc nhiều hoặc ít da mặt đều có chút sưng vù, tinh thần uể oải, mặt hắn không khỏi trầm xuống.

Các quần thần đều âm thầm rên rỉ, ai cũng tưởng rằng Thái tử nhẫn nhịn đến năm mười tám tuổi mới cưới vợ, bây giờ vẫn đang là thời gian tân hôn. Vợ chồng mới cưới, ít nhất cũng phải ba ngày không có thời gian không quan tâm tới triều chính. Vì vậy nên buổi tiệc hôm qua đám quần thần mới thỏa thích uống rượu ca hát như thế.

Ai mà biết được thanh niên sức như chín trâu hai hổ, mới ngày thứ hai đã triệu bọn hắn tới đây thảo luận chính sự, khiến cho bọn họ vội vàng không kịp chuẩn bị.

Nhóm quan lại rối rít nói:

Thái tử điện hạ trong lòng chứa vạn dân, sau đại hôn đã vội vã quay trở lại với công việc triều chính bề bộn. Chúng thần vô cùng ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng hắn có được chọn làm người kế thừa đế vị hay không thì cũng chưa biết chắc chắn được.

Uất Trì Việt vô cùng mệt mỏi, nhéo nhéo mi tâm, nói ngay vào chuyện chính:

Sơn Đông đang bị hạn hán nghiêm trọng ở khắp nơi, nhất định năm nay mùa màng lại thất thu. Bây giờ nhất định phải lên kế hoạch trước, không biết các vị quần thần có cao kiến gì không?

Thành Trường An dân cư đông đúc, ở kinh đô ngoại thành chủ yếu là trang viên của các quan lại quyền quý. Việc cung cấp lương thực chủ yếu đều phải dựa vào các nơi ở Sơn Đông. Bây giờ Sơn Đông xảy ra đại nạn, Trường An đang có nguy cơ cạn kiệt lương thực, việc này thật sự rất nguy hiểm.

Quần thần bắt đầu nhao nhao lên, nói rằng thông lệ mọi năm triều đình đều di dời các quan lại đi Lạc Dương, tới khi vượt qua nạn thiếu lương thực mới lại trở về. Một số còn nói rằng lương thực được vận chuyển về từ Giang Nam còn bị nạo vét bớt.

Uất Trì Việt nghe bọn họ ồn ào nửa ngày cũng không ra được kế sách gì vẹn toàn, hắn đành phải nói:

Dời đến Lạc Dương hao tiền tốn của, nạn nạo vét lương thực cũng không còn là chuyện ngày một ngày hai, bây giờ cũng chưa phải là việc quan trọng cấp thiết. Theo ý kiến của ta, Hà Đông đất đai lương thực màu mỡ, kinh tế thịnh vượng. Chi bằng trích ra một phần lương thực, vận chuyển đến kinh đô, lúc nào tới Hà Đông thì lại nghĩ thêm biện pháp hoà giải khác.

Cái gọi là biện pháp hoà giải chính là triều đình phải xuất tiền ra để mua lại lụa là gấm vóc, lương thực dư thừa từ tay các hộ nông dân.

Loading...