TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-12-17 15:21:14
Lượt xem: 47
Sau khi Thái tử rời đi, Thẩm Nghi Thu cũng rất nhanh liền đi ngủ.
Tố Nga với Tương Nga hôm nay cũng không có việc gì, sau khi hầu hạ Thái tử phi ngủ say, hai người đi ra khỏi Thừa Ân điện. Toàn bộ đèn đuốc trong sân đã tắt hơn phân nửa, chỉ có trên mái hiên với dưới hiên là còn để lại vài ngọn đèn gió. Ánh sáng của đèn cùng với ánh trăng soi xuống sân một mảnh lạnh lẽo.
Sau khi xuống khỏi bậc thang, đi tới giữa sân viện, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tây viện. Chỉ thấy trong phòng của hai vị Lương đệ ở Thục Cảnh viện vẫn đang đèn đuốc sáng trưng.
Bọn họ lại nghiêng tai nghe ngóng một lúc, nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Nhóm người Thái tử hình như đã đi về viện trước.
Hài người đều cùng thở phào một hơi, nhìn nhau đầy ẩn ý rồi lại cùng cười tươi, nụ cười may mắn nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.
Sau khi trở về phòng, Tố Nga thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
Nương tử chẳng biết sốt ruột, chúng ta thì ngược lại, lúc nào cũng lo lắng bất an. Hôm nay xem như bình yên vượt qua, còn không biết ngày mai thì như thế nào?
Nàng chắp tay trước n.g.ự.c nhìn trời bái lạy một cái:
A di đà phật, cầu Phật tổ hãy phù hộ cho nương tử, đừng để hai vị kia chiếm được sủng ái trước.
Tương Nga an ủi:
- Đừng lo lắng, nương tử nhất định đã có chủ ý của mình rồi.
Lại nhớ tới dáng vẻ không tim không phổi của nương tử nhà mình, nàng cũng chẳng thể tin nổi lời mình nói. Hai người im lặng nửa ngày, sau đó lại cùng thở dài một hơi.
Tương Nga nói:
Hôm nay điện hạ hết lời tán dương bức bình phong kia, tiểu nương tử vì sao không thừa nhận đó chính là nàng vẽ? Tại sao phải nói là đi mua ở ngoài chợ về?
Tố Nga lấy lửa từ ngọn đèn còn đang thắp sáng nhóm lên ngọn đèn trên bàn rồi nói:
Nương tử không muốn dùng thứ này để lấy được sủng ái thì phải. Ngươi có điều không biết, khi tiểu nương tử* còn bé, chính nương tử* của chúng ta là người nắm tay dạy nàng học vẽ.
Tiểu nương tử khúc này chỉ Thẩm Nghi Thu, còn Nương tử là mẹ của Thẩm Nghi Thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-63.html.]
Nàng vừa nhắc tới chuyện trước kia, cũng chưa phát hiện bản thân lại gọi Thẩm Nghi Thu là tiểu nương tử như trước đây. Tương Nga cũng không sửa lại, nương tử mà nàng nói tới, đương nhiên chính là mẫu thân của Thẩm Nghi Thu.
Tố Nga lại nói:
Khi đó nương tử bị bệnh rất nặng. Tiểu nương tử khi còn bé thì rất hoạt bát, bám người cực kì. Nương tử phải trông con gái, nhưng khi đó sức khỏe người cũng đã yếu rồi, nên mới lừa nàng ngồi xuống vẽ tranh. Tiểu nương tử lúc đó còn nhỏ, bút cũng không cầm được, nương tử đành phải cầm tay của nàng, dạy nàng vẽ. Tiểu nương tử vẽ sẽ không viết tên của mình, nương tử dạy nàng hãy vẽ một cái vòng tròn đỏ ở góc rồi nói " Đây chính là tiểu Hoàn". Sau khi vẽ được ba mươi sáu bức họa, nương tử liền qua đời, mãi cho đến khi ... Ngươi nói xem, sao tiểu nương tử có thể dùng bức tranh để giành sủng được?
Tố Nga nghẹn ngào nói, giả bộ quay đi nhặt bấc đèn, lén lau nước mắt:
- Ngươi chưa từng nhìn thấy nương tử nhà chúng ta phải không?
Tương Nga lắc đầu, lúc nàng được mua vào phủ, Thẩm tam lang đã đảm nhiệm chức Thứ sử, mang theo thê tử với nữ nhi đi Lĩnh Châu rồi.
Tố Nga lại nói:
Nương tử nhà chúng ta cực xuất sắc, lang quân luôn luôn nói "người nhà nương tử vốn không muốn gả nàng cho ta, là ta thích nàng nên đã tới cửa cầu thân rất nhiều lần".
Tương Nga kinh ngạc, nàng luôn nghe người ta nói mối hôn sự này không môn đăng hộ đối. Thẩm tam lang mới hai mươi tuổi đã làm trạng nguyên khoa tiến sĩ, cha của Tam nương tử cùng lắm cũng chỉ là một người họa sĩ may mắn vẽ một bức tranh được treo trong cung thôi, gia cảnh vô cùng nghèo khó.
Tất cả mọi người khi đó đều nói, Tam nương tử lúc ấy dùng mọi tâm cơ thủ đoạn để câu dẫn Thẩm tam lang, suýt chút nữa khiến cho Thẩm lão phu nhân lên cơn đau tim.
Tận cho đến bây giờ, hạ nhân bên trong phủ vẫn còn truyền một cái tin vớ vẩn như thế này "tam nương tử là hồ ly tinh đầu thai, cho nên mới mê hoặc tam lang tới thần hồn điên đảo", khiến cho hai mẹ con họ bất hoà, gia đình không yên, c.h.ế.t rồi vẫn còn quấy phá lừa gạt lang quân đi theo nàng.
Tố Nga mỉm cười một cái:
Nói ra có thể ngươi không tin, khi đó lang quân mời bà mai tới cầu hôn nương tử, lúc đó nương tử lại không muốn gả. Cha của Thiệu nương tử cũng không muốn gả người cho Tam lang. Tam lang không biết tới cửa cầu thân bao nhiêu lần, kiên trì trọn vẹn ba năm, lúc này Thiệu lão gia mới thấy được tấm chân tình của lang quân, bấy giờ mới đồng ý cho cưới.
Tương Nga ngạc nhiên nói:
- Tại sao lại như thế?
Thẩm tam lang khi đó đã đỗ trạng nguyên, bình thường dung mạo lại tuấn tú như thế, bao nhiêu công hầu quan lớn muốn bắt hắn trở thành con rể, tại sao lại có người không muốn gả chứ?
Tố Nga nói:
Không môn đăng hộ đối, Thiệu lão gia sợ nữ nhi gả tới lại bị khi dễ. Nương tử thì thích tự do thoải mái, cũng không muốn vào cổng lớn rồi bị gò bó tay chân.