TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-12-17 15:23:35
Lượt xem: 59
Đông cung nhiều chuyện phức tạp, sổ sách nhiều vô số, chỉ riêng một năm thôi cũng có mấy rương đựng sổ sách. Thái tử phi chưa bao giờ thấy những chuyện như vậy, vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ luống cuống rối loạn.
Tuy nhiên, sau trận đánh vừa rồi, cả hai ăn ý quyết định sẽ không đề cập tới chuyện này nữa. Lúc nãy mang tới như thế nào, tí nữa sẽ mang về như vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không buông tha mà phải hỏi cố cho bằng được nên bọn họ cũng chỉ có thể trả lời thật lòng.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Nếu đã mang tới cửa rồi, sao không bảo bọn họ mang vào?
Nếu Thái tử phi đã yêu cầu như vậy, bọn hắn cũng đành phải tuân theo.
Chỉ chốc lát sau, những hòm gỗ lớn đã được bê vào trong phòng.
Thẩm Nghi Thu nhìn lướt qua, tổng cộng có bảy rương tất cả.
Sắc mặt của hai vị nội quan đã chuyển thành trắng bệch, cúi thấp đầu không dám nhìn Thái tử phi.
Nhưng thần sắc Thẩm Nghi Thu vẫn bình tĩnh như thường, sai tiểu thái giám mở một cái rương trong đó ra. Bên trong xếp ngay ngắn đầy quyển trục*, nói ít thì cũng không dưới mấy chục, mà là mấy trăm quyển.
Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là "quyển trục" 卷軸.
Thái tử phi hỏi:
Những quyển trục này là từ bao giờ? Thang điển nội đáp:
Báo cáo nương nương, là sổ sách kê khai của một năm trước. Thẩm Nghi Thu nghiêm túc gật đầu:
Được rồi, vậy ta sẽ không ngủ không nghỉ để xem hết sổ sách của năm trước, mới có thể sớm xem được sổ sách của năm nay.
Hai người như là bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, liên tục xin thứ tội.
Thẩm Nghi Thu chỉ muốn gõ đầu bọn họ một hai lần, chứ cũng không thực sự muốn trị tội của bọn họ. Nàng nhìn xem qua một chút, nhẹ nhàng nói:
Những quyển sổ ghi chi tiết thế này ta cũng không có kiên nhẫn xem hết. Hai vị là người mà điện hạ vô cùng tin tưởng, chẳng lẽ lại không đáng tin? Mỗi năm đã có khuôn mẫu điều lệ như thế nào, thì cứ làm rập theo khuôn cũ đi. Các loại công việc cứ giao cho người giám sát xử lý, sổ sách cũng không cần mang tới cho ta xem.
Nàng ngừng một chút nói:
Ta chỉ nhìn sổ cái tổng hợp của một năm, nếu tiền thu vào nhiều hơn mấy năm trước, khoản chi ra ít đi so với mấy năm qua, ta tự nhiên sẽ có thưởng, còn không ...
Nhìn thấy sắc mặt hai người thay đổi, nàng cười nói:
Ta đương nhiên cũng biết hai vị sẽ có cái khó khăn. Nếu tiền vào thì thiếu, khoản chi tiêu lại nhiều, hai người chỉ cần chuẩn bị một bản miêu tả chi tiết, chỉ cần hợp tình hợp lý, ta đương nhiên sẽ không trách móc hai vị. Nếu có sự chênh lệch quá lớn, vậy thì sẽ giao cho Thái tử định đoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-67.html.]
Điện hạ giám sát việc nước, thiên hạ có mười đường và ba trăm sáu mươi châu*. Nơi nào nhiều nơi nào thiếu, hắn đều rõ ràng trong lòng. Ta chỉ là nữ nhân hậu cung không hiểu chuyện, chỉ có điện hạ là biết rõ thôi.
Ngày xưa có núi cao sông dài mới chia đất ra thành từng khu, lấy núi sông làm mộc nên gọi là châu.
Hai người mồ hôi đầm đìa, liên tục nói tuân mệnh rồi dập đầu tạ ơn.
Thẩm Nghi Thu lúc đầu không hiểu tại sao Uất Trì Việt lại trọng dụng hai người này. Về sau nàng mới hiểu ra, bọn họ vừa thận trọng lại nhát gan. Cho dù nhân phẩm không đáng nhắc tới nhưng cũng chỉ dám tham một chút lợi nhỏ. Nước trong quá thì không có cá, bọn họ cũng không thể việc nào cũng tự mình làm được.
Sau khi gõ đầu hai người xong, Thẩm Nghi nói:
- Hai vị còn có chuyện gì sao?
Sau khi hai người chuẩn bị rời khỏi, Thẩm Nghi Thu liếc nhìn bảy hòm gỗ lớn trong đại sảnh:
- Những cái này cũng mang đi hết đi.
Hai người Thang Phùng vội vàng lệnh cho tiểu thái giám mang hòm đi, lúc này Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên thay đổi chủ ý, sờ sờ cằm nói:
- Từ đã, để lại một rương đi.
Buổi tối hôm đó, Uất Trì Việt từ Thái cực cung trở về thì đã thời gian cũng đã hơi muộn rồi. Hắn sợ lại bỏ lỡ bữa tối ở Thừa Ân điện, đến y phục làm việc cũng chẳng kịp thay ra liền nhanh chóng đi xe ngựa tới cửa cung. Vừa đi vào xem một chút, hắn phát hiện bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Chính điện tối om một mảnh yên tĩnh, phía Đông trong điện lại đèn đuốc sáng trưng. Cung nhân nội thị thỉnh thoảng ra ra vào vào trong đó, nhìn thấy hắn đều hành lễ vấn an.
Uất Trì Việt tò mò đi tới sảnh phụ, nhìn thấy Thẩm Nghi Thu đang ngồi trước án thư*, trong tay đang cầm một cây bút. Trước mặt ảnh bày mấy quyển sách cùng một dải lụa trắng, dưới ánh đèn đưa tay múa bút mà viết thành đoạn văn. Phát hiện hắn tới, nàng lúc này mới quẳng bút xuống dưới bàn rồi tiến lên hành lễ.
Uất Trì Việt nhìn lướt qua quyển sách trên bàn, thì ra là sổ sách.
Hắn không khỏi giật mình nhận ra:
Hôm nay người của phủ nội vụ cùng Gia lệnh tự đã tới sao? Thẩm Nghi Thu gật đầu:
Thang điển nội cùng Phùng tự thừa sáng nay đã tới.
Uất Trì Việt nói:
- Nội vụ phức tạp, nàng có gặp phải khó khăn gì không?
Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Đời trước Thẩm Nghi Thu vừa gả đến là đã tiếp quản nội vụ, không mất nhiều thời gian đã có thể làm quen với công việc. Từ đầu đến cuối chẳng cần hỏi hắn, cũng chẳng khiến người khác phải bận tâm gì.
Không ngờ lúc này Thẩm Nghi Thu lại nói:
Thần thiếp ngu dốt, nhiều chuyện lớn như vậy đổ xuống khiến thiếp luống cuống tay chân. Không nỗ lực khoảng mấy tháng, chỉ sợ khó mà đảm nhiệm nổi.