TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-12-17 15:23:37
Lượt xem: 19
Trong trí nhớ của Uất Trì Việt, đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi Thu nói mình không thể làm được. Sau khi kinh ngạc xong, hắn lại áy náy. Hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ trong khuôn khổ là một vị trữ quân, được mười mấy tuổi đã vào triều chấp chính. Nội vụ của Đông cung cũng chỉ cần hạ bút là thành văn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, Thẩm thị đến cùng cũng chỉ là một nữ tử khuê các, muốn nàng chỉ trong chốc lát có thể xử lý mấy việc này thì đúng là không dễ chút nào.
Đời trước Thẩm thị cái gì cũng không nói, lúc này lại nói bản thân gặp khó khăn. Có vẻ như mấy ngày gần đây hắn quan tâm nàng hơn, cho nên bây giờ nàng cũng đã chịu mở lòng hơn một chút.
Trong lòng hắn bỗng dưng mềm nhũn. Cho dù có giỏi như thế nào, cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi thôi, nên hắn ngữ khí hoà nhã nói:
Không cần phải vội vàng, nếu có nơi nào không rõ thì để ta xem qua một chút.
Thân thể Thẩm Nghi Thu cứng đờ, nàng vốn đang giả vờ, chỉ để sau này cuộc sống được nhàn hạ, nào đã xem qua mấy thứ kia.
Uất Trì Việt không phải ghét nhất là mấy người ngu dốt sao? Sao bây giờ lại thay đổi tính tình vậy?
Nàng vội vàng từ chối:
Điện hai một ngày trăm công ngàn việc, sao ta có thể làm phiền người được. Ta đã ghi ra hết mấy cái không hiểu, ngày mai ta sẽ triệu bọn Thang điển nội tới hỏi một chút là được.
Uất Trì Việt nói:
Cũng được, nếu bọn họ dám dùng mánh lới giở trò, nàng cứ việc trừng phạt thẳng tay.
Thẩm Nghi Thu lại càng không hiểu nổi.
Uất Trì Việt lại nói:
- Cũng không còn sớm nữa, bây giờ đi ăn cơm trước đã.
Thẩm Nghi Thu lúc nãy đã ăn trái cây ướp mặn, bây giờ cũng không muốn làm khó cái bụng với đầu lưỡi của mình, nàng liền sai người đi tới phòng bếp dọn cơm lên.
Hai người dùng xong bữa tối trong đại sảnh, Thẩm Nghi Thu lại nhân tiện nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-68.html.]
Điện hạ, thời gian còn sớm, thần thiếp muốn đi xử lý thêm một chút công văn, xin người thứ lỗi cho thiếp không tiếp được.
Tối nay Uất Trì Việt tới đây vốn là muốn ở lại ngủ. Hắn thấy lần trước Thẩm Nghi Thu vào cung phải chịu ủy khuất nên mấy ngày nay hắn đã quan tâm, dịu dàng với nàng hơn. Giờ đã qua ba ngày, cho dù có gì không vui đi nữa thì hẳn cũng đã quên rồi.
Tối nay trăng sáng, gió thoảng. Đúng là một đêm rất đẹp.
Tuy nhiên Thái tử phi lại nói như thế khiến hắn cũng khó mở miệng. Hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói:
Những việc này trước tiên cứ thư thả một chút, không cần nóng vội. Thái tử phi hôm nay đã vất vả cả ngày, lúc này nên đi nghỉ sớm thôi.
Thẩm Nghi Thu đường hoàng nói:
Đa tạ điện hạ đã lo lắng, thần thiếp là chủ mẫu của Đông cung, đây là bổn phận của thiếp. Nếu không sớm đi làm cho rõ ràng, thiếp sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Uất Trì Việt không lấy chuyển được nàng, cũng không thể nói thẳng ra là muốn cùng nàng đi "ngủ" được, đành miễn cưỡng đồng ý.
Thẩm Nghi Thu liền cúi đầu thi lễ:
- Tạ điện hạ quan tâm.
Thái tử phi bận rộn công việc nội vụ, Uất Trì Việt ở một bên nhìn một lát, bỗng thấy có chút hổ thẹn.
Thẩm thị là người của hậu cung mà cũng chăm chỉ như thế này, hắn thì còn rất nhiều tấu chương chưa kịp xem qua, lại lưu luyến hậu viện, làm mất thời gian, thật sự không nên. Thái tử lập tức đấu tranh suy nghĩ, đứng lên nói:
- Ta về thư phòng trước, Thái tử phi đi nghỉ sớm đi.
Thẩm Nghi Thu để bút xuống, ánh mắt lưu luyến không dời khỏi sổ sách mà đứng dậy đưa Uất Trì Việt ra ngoài điện:
- Thiếp cung tiễn điện hạ.
Nghe thấy tiếng xe ngựa của Uất Trì Việt dần đi xa, Thẩm Nghi Thu đem bút đặt xuống. Từ đống sổ sách chất thành đống rút ra một quyển truyện lịch sử, lại gọi Tố Nga mang hai đĩa hoa quả tươi trộn sữa đặc đến. Nàng nằm nghiêng trên giường, rất vui vẻ mà đọc truyện.