Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-12 15:17:22
Lượt xem: 165

Đảo mắt một chút đã tới trước yến hội một ngày.

Sau khi Thẩm Nghi Thu dùng bữa xong, liền sai người dời chiếc trường kỷ bằng trúc trước hành lang đến cạnh bụi hoa sơn trà phía trước, nàng dựa người vào ghế nhàn nhã đọc sách.

Nửa tiếng sau, nha hoàn Tố Nga liền bưng một hộp đựng thức ăn tới.

Sau khi nàng ấy đến gần, Thẩm Nghi Thu nghĩ một chút liền hỏi: - Là ai gửi tới?

Tố Nga đến gần, hạ giọng nói:

- Tiểu nương tử dự liệu như thần, đúng là Bát nương tử sai người gửi đến.

Thẩm Nghi Thu cong cong khoé miệng.

Bát đường muội đến từ Tứ phòng này sinh ra đã thiếu sự dạy dỗ, tính tình lại hẹp hòi nên nếu được chọn một người thì Thẩm tứ nương cũng không ngốc tới nỗi tự mình đi làm. Ứng cử viên thích hợp nhất để làm việc này đương nhiên là Bát đường muội.

Tố Nga đặt hộp thức ăn lên bàn nhỏ, mở nắp ra, Thảm Nghi Thu liền nhìn thấy là một đĩa bánh anh đào Tất La.

Nhân bánh có hương vị của quả anh đào vừa ngọt lại vừa thơm, mơ hồ kèm theo một chút kem hạnh nhân không quá rõ ràng.

Quả anh đào Tất La là một loại quả nổi tiếng, không biết đã sử dụng công thức bí mật gì mà khi luộc chín vẫn có màu đỏ tươi, vẫn có mùi thơm và vị ngọt của trái cây tươi, một quả trị giá một lượng vàng.

Thẩm Nghi Thu đời trước là Hoàng hậu cao quý, cuộc sống quá mức xa xỉ, ăn ở xa hoa bao nhiêu cũng vẫn thấy không đủ.

Cũng chính vì cuộc sống sung túc nên đối với tỷ muội lúc nào cũng dốc hết vốn liếng.

Thẩm Nghi Thu yêu thích nhất món này, không khỏi có chút tiếc nuối nói với Tố Nga:

- Chậc chậc, ngươi đúng là có lộc ăn.

Tố Nga chưa từng khách khí với nàng, cười đắc ý: - Đa tạ tiểu nương tử ban thưởng.

Thẩm Nghi Thu giả bộ tức giận nói:

- Đi đi, đừng ăn ở trước mặt ta, để ta tĩnh tâm.

Tố Nga cười cười, đi phân phát điểm tâm. Mấy ngày nay nàng đại khái cũng đã đoán được ý đồ của Thẩm Nghi Thu, tuy rằng không hiểu tại sao tiểu thư không muốn gả cho thái tử, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.

Trong toàn bộ Trinh Thuận viện này, chỉ có nàng là được Thẩm Nghi Thu mang từ Tây Bắc tới nên tình cảm và sự ăn ý của hai người là vô cùng sâu sắc.

Nàng biết tiểu nương tử làm như vậy nhất định là có lý do của nàng.

Sau khi Tố Nga rời đi, Thẩm Nghi Thu lấy từ trong túi thêu ra một bọc giấy nhỏ. Nàng mở giấy ra, lấy ra khoảng một góc móng tay nhỏ bột hạnh nhân, cho hết vào trong chén trà rồi uống một hơi cạn sạch.

Nàng đương nhiên sẽ không động vào những quả anh đào Tất La tẩm thuốc đó, nếu không nắm chắc được phân lượng tối thiểu thì có thể gây c.h.ế.t người đấy!

Nàng đời này chỉ muốn tránh Uất Trì Việt chứ không phải muốn đánh mất tính mạng của mình.

Sau khi uống trà pha hạnh nhận xong, Thẩm Nghi Thu liền yên tâm nằm nghỉ, chờ gió thổi và dược liệu phát tác.

Đến chạng vạng tối, trên người nàng thực sự bắt đầu mẩn ngứa, vài nốt đỏ lẻ tẻ bắt đầu xuất hiện.

Nàng chờ đến lúc dùng cơm tối xong, trống phố gõ vài chục lần, cửa thành đã đóng chặt mới sai nha hoàn báo cho tổ mẫu biết.

Bên trong Thanh Hoè viện, Thẩm lão phu nhân đang ngồi dưới ánh đèn xử lý sổ sách, nghe tin cháu gái sinh bệnh, bà tức giận

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-7.html.]

đến mức ném luôn bàn tính trong tay đi, chữ Xuyên* giữa hai đầu lông mày cau chặt lại. Tỳ nữ truyền tin đứng bên cạnh sợ tới mức không dám thở mạnh.

* Chữ Xuyên : 川

Sau khi đã hiểu rõ ngọn ngành, Thẩm lão phu nhân cười lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm như sắp chìm xuống dưới nước nói:

- Hai đứa không có đứa nào khiến cho người khác bớt lo.

Bọn hạ nhân đứng đó đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chỉ có Hải Đường mạnh dạn mở miệng:

- Không biết Thất nương tử đã xảy ra chuyện gì, để nô tỳ đi Trinh Thuận viện xem sao?

Thẩm lão phu nhân lại cười lạnh một tiếng, sau đó nói: - Thôi cũng được, ngươi đi xem một chút đi.

Một lúc sau Hải Đường quay lại nói với Thẩm lão phu nhân:

- Thất nương nổi mẩn đỏ ở khắp mặt và cổ, người nóng bừng, toàn thân cũng rất nóng.

- Cửa thành đã đóng lại, trong phường lại không có y quán, chỉ có thể đợi đến sáng sớm ngày mai đi mời đại phu, hoa yến lần này chỉ sợ là không đi được.

Thẩm lão phu nhân lại cười một tiếng:

- Đúng là trùng hợp thật.

Hải Đường nói tiếp:

- Nô tỳ cẩn thận nghe ngóng, Thất nương tử hai ngày nay không ăn uống cái gì khác thường. Nô tỳ cũng đã đặc biệt căn dặn đồ ăn của Trinh Thuận viện mấy ngày nay đều là do phòng bếp nhỏ đưa tới.

Thẩm lão phu nhân nâng mí mắt lên:

- Nói như vậy, đích thực là tại đĩa bánh anh đào Tất La kia? Hải Đường cúi đầu xuống trả lời:

- Nô tỳ không dám nói bậy.

- Ngươi không cần cẩn trọng như vậy. Bọn họ làm ra chuyện như vậy còn sợ bị nói hay sao?

Thẩm lão phu nhân đặt bút mực trong tay xuống, cầm lấy khăn ướt của nha hoàn đưa tới, vừa lau tay vừa nói:

- Mẫu thân của Bát nương đúng là không có mắt.

Ánh mắt Hải Đường khẽ động. Bát nương tử tính tính quái gở lại lỗ mãng, hạ thuốc bên trong đồ ăn như thế này cũng không phải là việc nàng ta có thể nghĩ ra được.

Về phần là ai nghĩ ra, trong lòng nàng cũng đã đoán được và đương nhiên cũng không thể qua được ánh mắt tinh tường của Thẩm lão phu nhân.

Quả nhiên, Thẩm lão phu nhân nói:

- Người cầm d.a.o là người ngu xuẩn, Nhị phòng kia chưa chắc đã thông minh, về phần người thông minh thực sự kia...

Thẩm phu nhân giễu cợt mà cười một tiếng:

- Cặn bã không thể dạy, mẹ như nào thì con cũng như vậy. Ta dạy dỗ nuôi nấng mấy năm nay, nhưng vẫn vô dụng như thế. Hôn sự của nó ta sẽ không nhúng tay vào nữa, để cho người Cữu Cữu của nó tự trù tính đi.

Sau đó bà lại hạ lệnh nói:

- Ngươi đi gọi Tam nương tới đây.

Hải Đường âm thầm thở dài một hơi. Tứ nương tử xúi giục Bát nương tử hạ thuốc Thất nương tử. Kết quả lại là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhường cho cháu gái Tam nương được lợi.

Loading...