Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-12-17 15:26:10
Lượt xem: 64

Sau khi sự việc xảy ra, theo luật thì nên xử hắn tội chết. Nhưng Thẩm thị đã tự cởi trâm xuống xin, quỳ ở ngoài điện của hắn hai canh giờ chỉ mong có thể giữ cho nhị bá của nàng một mạng.

Đó là hai canh giờ khó khăn nhất trong cuộc đời của hắn từ nhỏ cho tới giờ.

Thẩm Nghi Thu khi đó sinh non xong mới được ba tháng, hắn không đành lòng nhưng cũng không muốn vi phạm nguyên tắc của mình. Sau đó hắn đành chịu thua, cuối cùng vẫn thủ hạ lưu tình, tha cho Thẩm nhị lang một mạng.

Biết rõ Thẩm thị cũng có nỗi khổ, cũng biết rõ việc của ai là trách nhiệm của người nấy nhưng hắn vẫn giận lây sang nàng. Về sau quả thực đã lạnh nhạt nàng một khoảng thời gian.

Nhớ tới những chuyện cũ này, trong lòng hắn liền có chút đau khổ. Cũng may giờ đã sống lại một đời, ông trời cũng cho hắn một cơ hội để có thể sửa đổi sai lầm của kiếp trước.

Thẩm nhị lang là dạng sâu mọt, hắn sẽ không bao giờ cho người đó một cơ hội nào nữa. Cũng đỡ cho Thái tử phi phải lâm vào tình thế khó xử.

Thẩm Nghi Thu không biết suy nghĩ trong lòng Thái tử, nên cũng chẳng biết hai người lại có cùng một ý tưởng.

Nàng bây giờ thuận nước đẩy thuyền cùng Uất Trì Việt về thăm Thẩm gia, chỉ mong hắn sớm nhìn rõ mọi chuyện. Sớm biết được bộ mặt thật của mấy người Thẩm gia, đừng có đề bạt người sâu mọt, hại dân hại nước như Nhị bá nàng nữa.

Nếu như lần này Nhị bá của nàng thật tâm muốn che dấu bản chất, nàng cũng sẽ khuyên nhủ Uất Trì Việt một phen cho dù có bị trị tội danh là hậu cung không được phép tham gia vào chính sự.

Hai người họ, mỗi người đều giấu những suy nghĩ riêng trong lòng, lần lượt ngồi lên hai chiếc xe ngựa khác nhau, mang theo người hầu, trùng điệp tiến về hướng Thẩm phủ.

Mấy ngày gần đây, đám người Thẩm gia vì bận rộn việc tiếp giá mà chân cũng chẳng chạm đất.

Mặc dù Thẩm thất nương là một con sói mắt trắng nhưng mấy ngày về thăm nhà này lại về cùng Tháu tử, đây là vinh dự rất lớn của Thẩm gia. Bây giờ bên trong triều đều đang âm thầm lan truyền, Thẩm gia muốn vực dậy được thì phải nhờ vào nữ nhi mới có cơ hội.

Cái bát úp xuống còn chưa lật lên, nam tử khắp Thẩm gia đã mơ mộng về quyền thế. Mỗi người đều có tính toán riêng, làm như thế nào để có thể bộc lộ hết tài năng, dành được sự tán thưởng của Thái tử.

Một đêm trước ngày tiếp đón, Thẩm lão phu nhân gọi cả ba đứa con trai vào trong Thanh Hoè viện. Bốn người con trai đầu do Thẩm lão phu nhân sinh ra, ngũ phòng, lục phòng, thất phòng sinh ra đều là con thứ nên không đủ tư cách tham gia.

Thẩm lão phu nhân nhìn các con một chút:

Ngày mai vinh dự được đón tiếp Tháu tử, các con nhớ không chế bản thân về lễ nghi, cẩn thận trong lời nói và việc làm, đừng đánh mất thể thống của Thẩm gia ta.

Dạng đạo lý đường hoàng như thế này, mấy đứa con trai của bà đã được nghe từ nhỏ tới lớn, tai đã sớm mọc kén rồi. Bọn họ trong lòng thầm cười nhạo mẫu thân của mình, nhưng trên miệng vẫn vâng vâng dạ dạ.

Thẩm lão phu nhân lại nhìn về phía đứa con trai thứ hai mà mình coi trọng nhất, trong bốn người con trai mà bà sinh ra, bà thiên vị nhất chính là đứa con trai thứ hai này.

Tam tử dù có triển vọng nhưng bản chất lại nổi loạn, ngang ngược chống lại bà trong mọi công việc lớn nhỏ. Trưởng tử thì nhát gan, yếu hèn, tứ tử thì hoang đường, lố lăng. Chỉ có đứa nhị tử này, vừa có tài vừa có dũng nhưng chưa gặp được cơ hội tốt để phát triển.

Bây giờ chính là cơ hội tốt đó.

Cháu gái không muốn giúp đỡ nhà ngoại nhưng dù sao nàng vẫn là người Thẩm gia. Lần này về thăm có cả Thái tử, chắc chắn là sẽ cất nhắc người của Thẩm gia.

Bà vui mừng nhìn qua nhi tử mình yêu quý nhất:

Nhị lang, mọi công việc trong nhà, con phải chú ý nhiều hơn một chút.

Thẩm nhị lang nói:

- Nhi tử đã biết.

Huynh đệ ba người sau ra khỏi Thanh Hoè viện, Thẩm tứ lang nói:

A nương nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu kia, cái gì mà cấp bậc lễ nghĩa, thể diện. Nói nhiều như vậy làm gì? Cũng đâu có dùng được.

Thẩm đại lang quát khẽ:

Đệ đừng nói năng lỗ mãng như vậy. Dừng lại một chút lại nói:

Nhưng mà lời tứ đệ nói cũng không phải hoàn toàn không có lý. A nương suốt ngày ở trong phủ, tuổi tác cũng đã cao, nên suy nghĩ cũng cổ hủ. Bây giờ mọi chuyện cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu vẫn cứ kiềm chế bản thân không bộc lộ, khó tránh khỏi sự tài giỏi của chúng ta sẽ chẳng có ai biết tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-71.html.]

Thẩm nhị lang nói:

A huynh nói lời ấy là sai rồi. Cho dù thời thế có thay đổi như thế nào, lễ nghĩa và đạo đức vẫn là nền tảng của cuộc đời và cuộc sống của chúng ta.

Nói thì nói như thế nhưng hắn cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ. Hắn đã sai người đi khắp nơi vơ vét bảo vật cùng mỹ nhân, ngày mai gặp, Thái tử thích cái gì thì hắn sẽ tuỳ ý hành động theo hoàn cảnh sao cho hợp lý.

Mặc dù trên dưới trong triều đều nói Thái tử kiềm chế phục lễ, giữ mình trong sạch nhưng mấy lời nịnh bợ thế này cũng không thể coi là thật. Hắn chẳng phải thánh nhân, làm gì có chuyện sẽ không mê muội. Tam đệ của hắn còn có danh xưng là quân tử, chả phải chỉ nhìn thấy Thẩm thị một lần đã thần hồn điên đảo, chẳng tiếc trở mặt với người nhà sao? Sau đó còn đi cầu thân ba năm hay năm năm gì đó, chẳng phải cuối cùng cũng thu được về tay rồi đó thôi.

Mọi người đều có cùng tâm tư và cũng đều tuân theo một nguyên tắc này.

Hôm sau, tất cả nam tử của Thẩm gia đã sớm đứng ở bên ngoài cổng, đang mong ngóng xe của Thái tử tới.

Lúc sau bỗng nghe thấy tiếng "rầm rầm" của xe ngựa đang từ xa tới gần, sau đó cuối phố bụi bay mù mịt, cuối cùng cũng trông thấy xe của Thái tử tới gần.

Dẫn đầu là một đội thị vệ mặc thiết giáp, tiếp theo là mười mấy tên thái giám có khuân mặt tuấn tú đang cưỡi ngựa đằng sau. Đến cuối cùng là xe của Thái tử, Thái tử phi và một đội tuỳ tùng đi theo tiếp giá. Đến sơ qua cũng phải có năm đến sáu mươi người, đây cũng gọi là đã giản lược bớt đi rất nhiều rồi.

Chưa tới một giây sau, xe đã tới trước cửa của Thẩm gia. Người của Thẩm gia thi nhau hạ bái hành lễ, chào đón xe của Thái tử và Thái tử phi đi vào.

Xe vừa dừng lại, liền có mười mấy tên cung nhân tiến lên, người thì cầm quạt giương ô, người thì đi trước dẫn đường, người thì nâng kỷ án*,... không có người nào rảnh rỗi. Thẩm Nghi Thu vịn tay của Tố Nga bước xuống kỷ án, sau đó lại ngồi lên bộ liễn, bỏ lại đám đông vây quanh ở đằng sau rồi tiến vào sân viện.

*Bậc thang nhỏ để xuống xe ngựa thì mình bước lên đó rồi xuống dưới.

Đi vào tới cổng thứ hai, họ nhìn thấy Lão phu nhân đang dẫn đầu một đám nữ nhân quỳ lạy trong đình. Thẩm Nghi Thu theo lễ nghi xuống khỏi liễn để đỡ tổ mẫu, động tác mười phần lấy lệ. Thẩm lão phu nhân dồn nén căm tức từ trước vẫn chưa hết, nay lại càng thêm nghiến răng nghiến lợi.

Ban đầu là cháu gái và bà nội, nhưng bây giờ lại trở thành quân và thần. Nghĩ lại thấy nàng sau này cũng có thể mang lại chút lợi ích cho Thẩm gia nên bà chỉ có thể nhịn xuống mà thầm oán trong lòng.

Thẩm Nghi Thu chỉ đỡ Thẩm lão phu nhân dậy, rồi bình tĩnh mà nhận phần đại lễ của những người khác, sau đó mới nói:

- Đều là người một nhà cả, mọi người không cần đa lễ làm gì.

Những người khác thì không sao, nhưng những đường tỷ muội xưa nay không ưa nàng đều nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt kìm nén tới mức tái xanh.

Sau khi hành lễ xong, mọi người đều nhìn về phía Thẩm thất nương với ý dò xét. Chỉ thấy nàng tóc dài như mây búi lên tròn xoe, bên trên cắm một chiếc lược vàng, cài thêm trâm vàng, minh châu bảo điền nhiều như sao trời tô điểm ở giữa.

Nàng mặc một chiếc áo thêu chữ khổng tước hàng thêu vàng màu đỏ, một chiếc váy gấm Tứ Xuyên màu xanh lá có hình cây tùng mười hai cánh, dây lưng bằng lụa, thắt nơ ở hông tạo ra một vòng eo thon thả như nắm tay.

Đôi giày dưới chân nàng cũng được khảm ngọc châu báu. Theo từng bước chân chậm rãi của nàng, châu ngọc, vàng thêu chiếu sáng rực rỡ.

Đáng ghen tỵ nhất không phải là trang phục lộng lẫy của nàng, mà lại vì nam tử đi bên cạnh nàng.

Uất Trì Việt mặc một thân áo vào lụa, thắt lưng khảm chuỗi hạt ngọc bảo điền, đầu đội mũ quan. Vóc dáng hắn cao lớn, khí độ bất phàm, dung mạo tuấn tú, đang ngồi ngay ngắn trên liễn. Nhìn trông rất oai hùng, không giống người dưới phàm trần.

Sau khi đáp lễ xong với đám người của Thẩm gia, Uất Trì Việt liền bị kéo vào giữa chính đường của ngoại viện. Còn Thẩm Nghi Thu thì bị nữ quyến vây quanh ở hậu viện.

Thẩm tứ nương đi theo phía sau đoàn người, giương mắt liếc nhìn đám người phía trong liền lập tức nhìn thấy Tam đường tỷ. Chỉ nhìn bóng lưng thôi những cũng nhìn ra được có bao nhiêu cô đơn.

Thẩm Tứ nương cong cong khóe miệng, đi tới bên cạnh Thẩm Tam Nương, nắm lấy cánh tay của nàng, khẽ thở dài:

Thật sự là mới chỉ xa cách ba hôm nhưng cũng khiến cho người khác phải lau mắt mà nhìn. Thất muội mới vào cũng được mấy hôm, ngay cả khí chất tầm thường cũng biến mất, thay vào đó bây giờ toàn thân đều toát ra khí chất cao sang.

Thẩm tâm nương không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Thẩm tứ nương lại nói:

Thực sự giống như là nằm mơ vậy. Ngày ngày trước vẫn là tỷ muội bình đẳng, hiện tại đã thay đổi rồi. Ai cũng nói Thất muội số mệnh không tốt, bây giờ theo như ta thấy chẳng phải đang rất tốt sao. Đây đúng là đem sự tốt đẹp may mắn của cả nhà mình tập trung hết lại trên người nàng.

Thẩm tâm nương vẫn không lên tiếng như cũ, Thẩm tâm nương vẫn cố đánh vào chuyện quá khứ không tha, nghiêng người nói nhỏ bên tai nàng:

A tỷ, hôm đó tỷ từ Khúc Giang trì trở về, nói Thái tử điện hạ tuấn tú vô song. Ta cứ tưởng rằng tỷ đang nói quá lên, nhưng hôm nay gặp mới biết, đúng là không sai chút nào.

Thẩm tâm nương mặt đỏ bừng lên, trong khóe mắt hiện ra chút nước mắt mơ hồ. Thẩm Tứ nương liếc nàng một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Loading...