Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-12-17 15:30:10
Lượt xem: 56

Uất Trì Việt cùng đoàn người Thẩm gia chen chúc đi tới tiền viện, lại ngồi trong đại sảnh với huynh đệ Thẩm gia một lúc. Sau đó Thẩm đại lang đứng dậy mời Thái tử dời bước tới Sơn Trì viện dùng cơm trưa.

bên trong Sơn Trì viện tại phía sau hậu viện, Uất Trì Việt đi dạo hết một vòng liền nhìn thấy trong phủ vô số phủ đình, đài quán các thứ,... Tất cả đều được tạc bằng ngọc, dùng phấn bột màu đỏ sơn lên, rồi được tô điểm bởi các loại hoa cỏ kỳ lạ, động vật chim muông quý hiếm,... khiến cho người ta nhìn thấy mà choáng váng.

Lầu các tinh xảo hoa lệ, so với Đông cung còn xa xỉ hơn rất nhiều. Cho dù đặt những thứ này Thái Cực cung hay Bồng Lai cung cũng chẳng lạc lõng chút nào.

Lần trước đến đây nghênh đón tân nương, tất cả tâm trí của Uất Trì Việt đều đặt ở trên người cô dâu, chưa từng để ý tới xung quanh mình. Bây giờ hắn mới nhận ra sự xa hoa lãng phí của Thẩm gia, khiến cho người ta nhìn thấy mà than thở.

Con cái trong những gia đình quý tộc này không có chí tiến thủ. Họ chỉ biết quần áo lụa là, ham mê vẻ hào nhoáng bên ngoài đến mức bán cả ruộng đất của tổ tiên, khiến cơ nghiệp bao nhiêu năm của dòng họ lụi bại nhanh chóng nhưng vẫn không biết thu liễm bản thân.

Thẩm đại lang đứng ở một bên hầu hạ, thấy Thái tử như đang có điều suy nghĩ. Hắn cho là Thái tử đang tán thưởng vẻ đẹp của gian đình, suối nước nên trong lòng âm thầm đắc ý.

Khu vườn trạch này tuy là gia sản của tổ tiên nhưng bây giờ khi truyền tới tay hắn, hắn đã đào ao đắp núi, xây dựng thêm rất nhiều tháp lâu. Hắn mặc dù không có tài năng gì nổi bật nhưng về mặt này hắn lại vô cùng tâm đắc.

Hắn cố ý dẫn Thái tử đi theo con đường này, chỉ để chờ cơ hội thể hiện tài năng của mình, hòng đạt được sự tán thưởng của Thái tử.

Triều đại này, chức quan giám sát phần lớn thuộc về mấy đệ tử tôn thất quý tộc. Ngày thường nhàn nhã không có việc gì, nhưng nếu có xây dựng cung điện, ngự uyển thì chỗ béo nhất luôn vào túi các quan lại quyền quý.

Thẩm đại lang cũng tự mình hiểu được mấy phần nên ba tỉnh lục bộ thì không thèm để mắt đến. Hắn đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào chức làm thợ chủ.

Đây cũng không phải là chức quan cao quý gì, rất nhiều triều thần cũng chả ai thèm nhìn tới. Nhưng đối với hắn, so với chức tòng lục phẩm từ bộ viên ngoại thì vẫn có nhiều lợi ích thực tế hơn.

Hắn tiến lên cúi đầu hạ bái nói:

Chỗ ở đơn sơ, để điện hạ chê cười rồi. Uất Trì Việt nói:

Thẩm đại lang không cần quá khiêm tốn. Quý phủ hoa văn trang trí hết sức xa hoa, khiến cho cô* nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

Cách xưng hô của bề trên.

Thẩm đại lang không nghe ra được ý ở ngoài lời của Thái tử, còn tưởng hắn có ý tán thưởng chính mình nên không ngừng thấy cảm kích nói:

Đa tạ điện hạ quá khen, bộc* thực sự rất vinh hạnh, hơi buồn vì phủ đệ quá nhỏ, không thể phô bày hết được vẻ đẹp của chỗ này.

Tiếng tự xưng mang tính khiêm nhường.

Thẩm phủ chiếm một phần tư của phường Sùng Nghĩa, cho dù so với vườn Thượng Uyển ở trong cung thì hơi kém hơn một chút. Nhưng trong thành Trường An là vô cùng hiếm thấy, không thua kém gì các dinh thự của các công hầu, hoàng tử. Như thế này vẫn còn gọi là nhỏ hẹp, vậy chẳng lẽ phải cho ngươi vào trong cung ở mới gọi là vừa?

Uất Trì Việt tuy biết Thẩm đại lang đây là đang nói lời khiêm tốn, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Hắn từ xưa tới nay, cho dù có chuyện gì xảy ra thì mặt cũng không đổi sắc. Chính là có mười phần không vui thì trên mặt cũng không hiển thị mảy may.

Một đoàn người đi xuyên qua hành lang bên trên cửa hông, tiếp theo đã tới hậu hoa viên của Sơn Trì viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-72.html.]

Trong đó nổi lên là động Lâm Viên với các gian đình, khe núi nằm sâu trong các mỏm đá. Trong vườn có núi cao, xuyên qua ở giữa là một dòng suối, tiếp theo là những thạch đê với hình dáng kỳ lạ. Trong đình thủy tạ có ao gió, những chiếc cầu có bậc thang dài để đi lên, cùng nhiều tòa kim lâu sơn đủ các màu khác nhau đang ẩn mình trong những bụi trúc mộc, giữa những đám cỏ.

Thẩm Đại Lang chỉ vào nơi cây cối mọc um tùm, dương dương tự đắc nói:

Thần muốn cho điện hạ biết rằng khu rừng này nhìn qua thì có vẻ là bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng cây cối trong đó là những loài khác nhau được sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới, chẳng hạn như: cây thông vàng có mái, kỳ cây*, sơn kê**, hải đường, cây phỉ***, cây bách hợp, hậu phác****,mộc lan đỏ,...

Tất cả dày đặc như rừng, đếm sơ qua cũng phải bốn đến năm mươi loại khác nhau. Bản thân cỏ cây thì cũng không tính là gì, nhưng nam bắc khí hậu khác nhau, muốn trồng sống được là không dễ dàng. Lúc trước cây cối vận chuyển tới trong cung, hầu như là mười cây chẳng sống nổi một.

Sơn Kê là loại cây bản địa của Đông Nam Á và Trung Quốc.

Cây phỉ hay còn được biết đến với tên tiếng Anh Witch Hazel. Đây là loại cây bụi, ra hoa màu vàng và sinh sống chủ yếu ở vùng Bắc Mỹ. Đối với câu trả lời cho câu hỏi cây phỉ là gì, thì đây là một loại cây rất kiên cường, có thể sống tại vùng thời tiết khắc nghiệt nhất. Với đặc điểm nắng nóng quanh năm. Tự cây phỉ có những hoạt chất mang nhiệm vụ làm mát cho cơ thể.

Hậu phác còn được gọi là Quế rừng, Hậu phác nam thuộc họ Mộc Lan. Đây được xem là một trong những vị thuốc quý trong kho tàng dược liệu Đông y cổ truyền.

Không đợi Thái tử nói tiếp, hắn lại nói:

Những núi đá này đều từ Nhật Bản vận chuyển tới đây, chấn trạch, vụ lĩnh, la phù các vùng. Mỗi một khối đều có lai lịch riêng.

Uất Trì Việt gật đầu:

- Quả thực không tầm thường.

Thẩm đại lang như được tiếp thêm sức mạnh:

Chỉ là chỗ này quá chật hẹp, bộc chỉ có thể cố gắng hết sức chui qua bể để đi vào xếp đá. Tổng thể khó tránh khỏi có cảm giác khiên cưỡng, thiếu đi mấy phần tự nhiên.

Vẻ mặt của Uất Trì Việt vẫn như cũ:

Thẩm viên ngoại không cần tự coi nhẹ mình. Quý phủ nhà cửa đẹp đẽ, hùng vĩ, xa hoa hơn cả Đông cung. Nay cũng khiến cho cô được mở rộng tầm mắt.

Thẩm đại lang có ngu ngốc đến mấy, sau khi nghe thấy Thái tử đem Thẩm phủ so sánh với Đông cung, cũng biết mình đã biến khéo thành vụng, vội vàng rối rít nhận tội:

Bộc đã đi quá giới hạn rồi, sao bộc có thể dám so sánh với Đông cung được. Xin điện hạ thứ tội.

Uất Trì Việt chỉ cười nhạt một tiếng.Thẩm đại lang cũng không dám nhiều lời thêm nữa, ngay lập tức lui về phía sau, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi, vị Thái tử thiếu niên này đúng là quá uy nghi!

Lúc phụ thân hắn còn sống, Thẩm gia cũng từng một lần vinh dự được tiếp nhận thánh giá, người đương kim thiên tử khi đó nếu so sánh với vị Thái tử này thì đúng là bình dị, gần gũi hơn nhiều.

Thẩm nhị lang nhìn thấy huynh trưởng ra oai, làm xấu mặt dòng họ cũng không tiện lên tiếng nhắc nhở, hắn chỉ thầm mắng trong lòng một câu "ngu xuẩn". Sau đó trông thấy vị huynh trưởng vì sự ngu ngốc của mình mà bị ăn trái đắng thì trong lại âm thầm cười lạnh. Sở thích của Thái tử, tính tình như thế nào đều chưa hiểu rõ đã vội vã đi trước vuốt đuôi, bị mất mặt cũng là đáng đời.

Hắn so với huynh trưởng thì đều hơn hẳn về mọi thứ. Dạng ngu xuẩn như vị huynh trưởng kia mà cũng đòi lọt được vào mắt Thái tử ư? Những hào quang này, chỉ có hắn mới có thể giành được.

Thẩm tứ lang cũng luôn xem thường huynh trưởng, nhìn thấy hắn bị thất thố, trong lòng cũng không nhịn được mà cười thầm.

Huynh đệ mấy người họ đều mang tâm tư riêng, dẫn Thái tử đi vào đại sảnh.

Loading...