TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-12-17 21:26:06
Lượt xem: 61
Nhưng Viên thị cũng hiểu đây là bậc thang mà tổ mẫu ném cho mình đi xuống, nên vội vàng đẩy nữ nhi về phía trước:
Đi đi. Ngươi xem ngươi đã làm chuyện hoang đường tới mức như thế nào rồi? Cũng may là nương nương tính tình rộng rãi, lại nể tình tỷ muội bao nhiêu năm. Nếu đổi lại là người ngoài, làm sao có thể dung túng ngươi như vậy?
Vừa nói vừa liều mạng nháy mắt cho nữ nhi, chỉ mỗi chút ủy khuất này mà cũng không nhịn được. Sau này vào cung thì làm sao bây giờ?
Thẩm Nghi Thu lười biếng nói:
Đại bá mẫu đừng nói như vậy, đều là tỷ muội nhà mình, không cần làm mấy nghi thức xã giao này.
Viên thị mừng thầm:
Nương nương không trách ngươi. Ngươi còn không tiến lại bái tạ nương nương đi.
Thẩm Nghi Thu nói:
Tam đường tỷ muốn nhập cung làm bạn với ta, ta không những không trách nàng mà còn muốn cảm tạ lòng tốt của nàng. Hơn nữa, người mà Tam tỷ va chạm là Thái tử điện hạ, cho dù có trị tội cũng chưa tới lượt ta. Các người xin ta tha tội cũng vô ích.
Viên thị sắc mặt trắng nhợt:
Nương nương, tính tình của Tam nương người cũng biết rồi đấy. Cho dù không thể trở thành trợ thủ giúp đỡ cho người được thì cũng sẽ không bao giờ cản trở người. Đại bá mẫu biết đây là có lỗi với người, thế nhưng cũng không thể làm gì khác. Bộ dạng Tam nương lúc đó đã bị Thái tử điện hạ nhìn thấy, giờ cũng chẳng thể gả ra ngoài cho người khác được ... Nàng đã làm chuyện hồ đồ, đáng ra cũng nên đập đầu mà c.h.ế.t đi. Nhưng đại bá mẫu cũng chỉ có mỗi một đứa con gái này, chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi mà cầu xin nương nương thôi ...
Đại bá mẫu cũng biết, nương nương vừa mới thành hôn mà lại mang theo chị em tỷ muội là không tốt. Nhưng Tam nương cũng đã chờ đợi một năm rưỡi rồi, chỉ cần nương nương nói một câu. Nếu nương nương chịu cứu cái mạng nhỏ này của nàng, đại bá mẫu sau này sẽ ngày ngày ăn chay niệm Phật, cầu cho nương nương vạn phúc an khang ...
Thẩm Nghi Thu cong cong khoé miệng, còn rất biết quan tâm chu đáo nhỉ ...
Thẩm lão phu nhân cau mày thở dài một hơi:
Nương nương, đường tỷ của người hồ đồ, nhưng tâm địa không xấu. Một mình người ở chốn thâm cung cấm địa cô đơn buồn chán, nếu có tỷ muội thân thiết ở bên cạnh, không nói tới giúp đỡ nhưng chí ít cũng có thể tâm sự vài lời với nhau ...
Thẩm Nghi Thu cười nói:
Tổ mẫu nói cũng phải, tỷ muội thì nên có phúc cùng hưởng. Không bằng như vậy đi, nhị bá mẫu, tứ thúc mẫu, còn có ngũ phòng, lục phòng, thất phòng cùng nhau lập một cái danh sách các tỷ muội trong nhà. Sau đó ta sẽ dâng lên cho Thái tử, nếu hắn đồng ý, về sau trong Đông cung tất cả đều là tỷ muội nhà mình. Nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài, đúng là không thể tốt hơn.
Lòi vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt trong từ đường đều biến đổi sắc mặt.
Thẩm lão phu nhân đè nén giận dữ nói:
Nương nương, người đây là muốn lão bà này quỳ xuống dập đầu với người thì người mới chịu bỏ qua sao? Được rồi, vậy lão bà này sẽ quỳ xuống xin người ...
Nói xong, bà đẩy ra hai người con dâu đang đỡ mình ra, nặng nề quỳ xuống:
Nương nương, ta cầu xin nương nương. Vừa nói, bà vừa định dập đầu.
Mọi người bên trong đều quỳ xuống theo, phu nhân nhị phòng Phạm thị ỷ vào phu quân của mình quyền cao chức trọng, cho rằng bản thân mình là có tiếng nói nhất trong đám chị em dâu ở đây, lúc này lập tức ngăn cản mẹ chồng, quay sang Thẩm Nghi Thu nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-79.html.]
Nương nương, mọi chuyện đều nên đặt chữ hiếu lên hàng đầu. Thánh nhân lấy đạo trị quốc, nương nương để tổ mẫu quỳ xuống dập đầu, nếu ngự sử biết chuyện sẽ viết thư tâu lên Thái tử. Thái tử điện hạ mà biết cũng khó tránh khỏi sẽ có ác cảm với nương nương, xin nương nương hãy suy nghĩ lại!
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy thanh âm của đám người hầu từ ngoài bức rèm truyền đến:
- Thỉnh an Thái tử điện hạ.
Không đợi đám người bên trong lấy lại tinh thần, Uất Trì Việt đã vén rèm đi vào bên trong từ đường.
Tuy chỉ nghe thấy đôi câu vài lời, nhưng nhìn thấy nữ quyến Thẩm gia đang quỳ đầy dưới đất, làm sao hắn có thể không hiểu? Nữ nhi nhà mình làm ra chuyện ngu xuẩn, bọn họ không lo mà quản lý, dạy dỗ, lại còn có mặt mũi mà dùng đạo hiếu bức ép Thái tử phi đi vào khuôn khổ.
Phạm thị giật mình trong lòng, không biết lời lúc nãy có bị Thái tử điện hạ nghe được không? Bà nhớ lại một chút, vừa rồi mấy lời "đạo hiếu" kia nói vô cùng sâu sắc và đúng mực. Sau khi không tìm ra được chỗ hở nào, bà liền cảm thấy an tâm hơn một chút.
Đám người trong từ đường nhao nhao hướng về Thái tử hành lễ, Thẩm Nghi Thu không chút lo lắng cũng đứng dậy hành lễ vấn an. Uất Trì Việt đỡ lấy nàng, nhìn lướt qua đám người bên trong, ánh mắt dừng lại trên người Phạm thị, sắc mặt trầm như nước nói:
Quân quân thần thần, cha cha con con. Kẻ cầm quyền và người thân, ai cao hơn? Là ai nói Thái tử phi không nhận nổi cái quỳ này? Cô ngược lại cũng muốn xem xem, ngự sử nào dám viết thư tố cáo.
Phạm thị bị dọa tới mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống xin lỗi.
Uất Trì Việt nhìn trang phục của bà, liền biết bà là chủ mẫu của nhị phòng. Hắn lạnh lùng nói:
Cho dù có viết thư cũng nên vạch tội Thẩm thiếu tham lam, ngông cuồng, vi phạm lễ nghĩa, xa hoa lãng phí, dung túng người nhà ngỗ nghịch quân chủ.
Những tội danh này, mỗi một cái thôi cũng đủ để từ quan, cái cuối cùng nếu truy cứu thì càng là đại tội. Phạm thị nằm sấp trên mặt đất, run như cầy sấy, chỉ một câu xin tha nhưng cũng không nói lên lời.
Thẩm Nghi Thu nghe xong câu này liền biết chuyến đi lần này đã vô cùng thành công. Uất Trì Việt đã nhìn rõ bộ mặt của nhị bá nàng, kiếp này chắc chắn sẽ không trọng dụng nữa. Khối đá trong lòng nàng cũng lặng lẽ rơi xuống, cũng chẳng lo lắng Thái tử điện hạ sẽ trút giận lên người mình.
Uất Trì Việt lại nhìn về phía Thẩm lão phu nhân:
- Đó là cách Thẩm gia hầu hạ Thái tử phi?
Thẩm lão phu nhân giọng nói run rẩy, liên tục xin lỗi:
Lão thân biết tội, không dám có nửa phần bất kính nữa. Xin Thái tử điện hạ cùng nương nương giáng tội.
Uất Trì Việt không muốn cứ như vậy bỏ qua nhưng đây đều là người nhà của Thẩm Nghi Thu. Nếu hắn lạnh lùng vô tình mà xử lý bọn họ, chỉ sợ người khó chịu nhất cũng là nàng. Thẩm gia hắn nhất định phải xử lý, nhưng không phải là bây giờ.
Hắn không khỏi nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy nàng đứng một bên, thần sắc lạnh nhạt, không buồn cũng không vui. Phảng phất như tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây đều không liên quan gì tới nàng.
Lẽ ra đây là những người thân nhất của nàng, nàng rất nóng lòng muốn trở về đoàn tụ cùng với bọn họ. Nhưng không biết bọn họ có quan tâm hỏi han nàng được một câu "Ở Đông cung sống có dễ dàng không?" "thái tử đối với nàng có tốt không?" không?
Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của nàng, chẳng biết tại sao lại cảm thấy còn khó chịu hơn nhìn nàng khóc.
Hắn không nhịn được đi tới nắm lấy bàn tay của nàng:
- Nghi Thu, chúng ta về nhà thôi!