Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 84

Cập nhật lúc: 2024-12-18 06:55:14
Lượt xem: 74

Uất Trì Việt nghe thấy sau lưng vang lên âm thanh của ngọc bội, biết là Thẩm Nghi Thu tới nhưng cũng không quay đầu lại. Hắn rút từ trong ống tên phía dưới ra hai cái, giương cung gài tên vào, nín thở ngưng thần, dây cung "vù" một cái vang vọng, mũi tên lập tức xé gió bay đi. Hắn lại lần nữa kéo động dây cung, gài thêm tên bắn, mũi tên thứ hai lập tức đuổi theo mũi tên thứ nhất. Xuyên qua đuôi mũi tên, hai mũi tên cùng nhau cắm "phập" vào giữa hồng tâm.

Chiêu này kỹ thuật thật đáng kinh ngạc, Thiệu Trạch hai mắt thẳng tắp mà nhìn, một hồi lâu sau mới nói:

- Điện hạ giỏi quá.

Uất Trì Việt buông lỏng bả vai với cánh tay, đưa cây cung lại cho

Thiệu Trạch, mỉm cười:

- Kỹ thuật nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.

Nói xong quay đầu liếc nhìn Thẩm Nghi Thu, bình tĩnh nói:

Nàng đến đây từ lúc nào thế? Vừa nãy ta tập trung b.ắ.n cung nên không để ý thấy.

Thẩm Nghi Thu làm sao không nhìn ra được thần sắc của hắn, đuôi đều sắp vểnh lên trời luôn rồi, còn bày đặt giả vờ giả vịt.

Có lẽ là do bầu không khí nhà cữu phụ quá thoải mái và hoà hợp, nàng cũng không nhịn được mà thả lỏng hơn, cười nói:

Thần thiếp vừa mới tới thôi, đúng lúc nhìn thấy tuyệt kỹ của điện hạ. Tài b.ắ.n cung của người đúng là rất điêu luyện.

Thấy nàng khen thẳng thừng như vậy, Uất Trì Việt cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngay lập tức dời mắt đi, hắng giọng một cái nói:

- Cũng bình thường thôi, tất cả đều do thầy dạy tốt.

Rồi hắn lại giả mù sa mưa mà vỗ vỗ cánh tay Thiệu Trạch:

Thiệu tiểu lang cũng rất có thiên phú, chỉ cần luyện tập thêm một thời gian ngắn nữa là nhất định có thể vượt qua cô.

Thiệu Trạch cũng gọi là kỹ thuật điêu luyện khó có được, nhưng mà nếu muốn cùng hắn so sánh, không học tập khổ luyện từ ba tới năm năm thì nghĩ thôi cũng đừng nghĩ cùng hắn so.

Đám người vừa nói vừa cười với nhau rồi lại thổi phồng đối phương một phen. Một lúc sau Nhạc thị đi ra từ hậu viện tới mời bọn họ về dùng bữa tối.

Sau khi cùng người của Thiệu gia dùng bữa tối xong, Uất Trì Việt lại tới thư phòng cùng Thiệu An nói chuyện hồi lâu. Thẩm Nghi Thu cũng chả đợi hắn, đi tắm rửa thay quần áo trước rồi nằm ở trên giường, một bên nhìn tranh do ngoại tổ phụ đích thân vẽ, một bên nằm đợi Thái tử trở về.

Vì hai người tới đây ở nên vợ chồng Thiệu An đã nhường phòng lại cho bọn họ, thay đổi hoàn toàn giường đệm chăn chiếu mới. Mặc dù không thể so được với Thẩm gia xa hoa lãng phí, nhưng chăn đệm mới phơi hôm qua vô cùng mềm mại, đắp vào giống như đang nằm trên mây.

Chỉ chốc lát sau Thẩm Nghi Thu đã cảm thấy buồn ngủ, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh vấn an của cung nhân. Uất Trì Việt đã trở về rồi.

Thẩm Nghi Thu lập tức đứng dậy hành lễ, Uất Trì Việt ôm một đống quyển trục trong tay, vô cùng thích thú, giống y hệt như đứa trẻ vừa tìm được một bảo bối mới lạ.

Hắn đi vào trong phòng, đem những quyển trục kia đặt lên trên bàn:

A cữu đã đem những bản vẽ hành trình đường đi năm đó đưa hết cho ta, bây giờ so với bản đồ phong thủy mà công bộ phát minh ra đúng là rõ ràng hơn nhiều.

Thẩm Nghi Thu nghe hắn mở miệng là gọi một tiếng "a cữu, a cữu", nàng chẳng biết nên nói gì cho phải.

Uất Trì Việt mở một quyển trục ra, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối:

Đáng tiếc là ta không thể rời kinh, không thể nào tận mắt nhìn thấy những non sông tươi đẹp này ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-84.html.]

Hắn tự hỏi tự đáp một hồi, lúc này mới nhớ ra chuyến này mình đi ra ngoài là để bồi Thái tử phi về thăm hỏi người nhà. Hắn gọi nội thị tới cầm tranh trục cất vào hòm xiểng, bản thân thì tới phía sau tịnh thất tắm rửa.

Sau khi thu dọn song, hai người nằm trên giường. Uất Trì Việt vẫn có chút hưng phấn, hắn không chờ nổi tới lúc được cùng chúng thần bàn bạc chuyện này. Thế là hắn đem chuyện hôm nay Thiệu An đề nghị các phương án khả thi nhẩm lại trong lòng một lần.

Lần này đi cùng với Thái tử phi về thăm nhà, mặc dù ở Thẩm gia gặp phải rất nhiều chuyện bực mình nhưng khi tới Thiệu gia lại đạt được niềm vui ngoài ý muốn. Thiệu An mặc dù sợ vợ, nhưng làm người lại rất chính trực bình tĩnh, có chủ kiến lại thấu tình đạt lý, làm quan độ chi viên ngoại lang đúng là có chút uổng phí nhân tài. Uổng công hắn kiếp trước luôn tự nhận mình là thông minh sáng suốt, vậy mà lại bỏ sót người tài, hiền tài ở gần ngay bên cạnh nhưng cũng không phát hiện ra.

Uất Trì Việt quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu đã nhắm nghiền hai mắt. Nàng thân với gia đình cữu gia như vậy, nhưng cũng chưa từng vì cữu phụ nàng tranh giành cái gì. Hắn đời trước không biết tại sao lại có thể nghĩ nàng có cảm tình với Thẩm gia chứ?

Nghĩa đến chính mình đã từng hiểu lầm rất nhiều lần, trong lòng Uất Trì Việt tự dưng sinh ra cảm giác xấu hổ. Ngay cả việc không vui về quyển "Liệt nữ truyện" sáng nay, cũng tiêu tán hơn phân nửa.

Nàng không nhớ rõ đời trước mình đã yêu hắn tha thiết như thế nào, nên kiếp này hắn đối với nàng chẳng khác gì một người xa lạ. Chưa kể lại còn có việc nghị hôn với Ninh gia trước đây, nên nàng không vui khi phải gả cho hắn cũng là điều dễ hiểu.

Nhớ tới lúc ở Thẩm gia phát sinh ra đủ loại chuyện, hắn lại cảm thấy thương nàng hơn. Cũng bởi vì nàng không có người thân bảo vệ, nên mới gặp Ninh Thập Nhất có một lần đã sinh ra lòng cảm mến.

Thẩm Nghi Thu nằm thẳng đứng trên giường, nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của nam nhân bên cạnh, tự dưng nàng lại không thấy buồn ngủ nữa.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài có gió nổi lên, chưa tới một giây sau mưa đã đổ xuống, trong phòng tự dưng trở nên lạnh hơn. Xưa nay thân thể nàng luôn luôn lạnh lẽo, mỗi khi tới mùa thu toàn phải dùng huân hương để xông ấm chăn bông, nếu không tay chân sẽ bị lạnh buốt cả đêm.

Gần đây thời tiết ấm áp nên cữu mẫu chuẩn bị chăn cũng không quá dày. Toàn thân Thẩm Nghi Thu lạnh buốt, xoay người đưa lưng về phía Uất Trì Việt, ôm trăn cuộn tròn lại thành một đoàn.

Đúng lúc này, giường khẽ động, ngay lập tức tức một lồng n.g.ự.c ấm áp dám vào lưng nàng. Không đợi nàng lấy lại tinh thần, cả người đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Uất Trì Việt ôm chặt Thẩm Nghi Thu trong ngực, sau đó liền cảm giác được thân thể nàng cứng đờ lại. Hắn cũng chẳng quan tâm, lại càng không buông tay ra, thậm chí còn kéo nàng lại ôm chặt vào lòng hơn, đem cằm tựa lên trên trán nàng cọ cọ, giống như than thở mà cũng giống như oán trách:

- Sao người lại lạnh như thế này...

Vừa nói vừa đem chân dài quặp hai chân của nàng lại, thế là hai chân lạnh buốt của Thẩm Nghi Thu đã nằm gọn trên đùi của hắn.

Uất Trì Việt lại tìm đến tay của nàng, đem nắm ở trong lòng bàn tay mà xoa nhẹ.

Thẩm Nghi Thu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cả người co lại thành một cục rồi giả vờ ngủ.

Uất Trì Việt không nhận được sự đáp lại, biết rõ ràng là nàng đang giả vờ ngủ nhưng cũng chẳng để ý. Cứ như vậy đem nàng ôm vào trong ngực, ngửi ngửi hương thơm như có như không trên người nàng, lại cái được cái không mà vuốt ve mái tóc mượt mà nhưng hơi lạnh của nàng.

Hắn không phải Liễu Hạ Huệ*, trong lòng đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc, trong bụng đã sớm như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, thiêu đến nỗi khiến cổ họng hắn khát khô. Nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, hành động không tiện nên đành nhẫn nại một hai.

Liễu Hạ Huệ, tính Cơ thị Triển, tên Cầm, tên tự là Trạch, lại có tự là Quý, nên còn gọi là Liễu Hạ Quý, Triển Cầm, hay Triển Hoạch, là người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước, cũng là người quân tử gặp "sắc dục" nhưng tâm không bị nhiễu loạn.

Thẩm Nghi Thu cuộn mình nằm bất động trong vòng tay Uất Trì Việt, nghe gió thổi ngoài cửa sổ, nghe hạt mưa đập trên mái ngói, nghe tiếng chuông đồng leng keng nơi góc mái hiên.

Tất cả khiến nàng nhớ đến một đêm dài khác vào cuối mùa thu.

Khi đó nàng cũng đang lạnh cả người mà nằm trên giường, nghe tiếng gió mưa ồn ào bên ngoài.

Y quan nói với nàng rằng cái thai nàng đang mang đã c.h.ế.t lưu, về sau nàng cũng chẳng thể có hài tử được nữa. Máu chảy không ngừng, ướt đẫm cả giường cả đệm nhưng nàng lại chẳng cảm thấy đau, chỉ cảm thấy rất lạnh.

Thẩm Nghi Thu nhắm mắt lại, vòng tay của nam nhân này thực sự rất ấm áp. Nàng đã từng nguyện ý đổi hết tất cả mọi thứ mà nàng có để được sở hữu một cái ôm như thế này, nhưng nàng đợi cả đêm cho đến khi mưa gió tạnh rồi, giấy dán cửa sổ đã nhoè đi hết, mà vẫn không chờ được.

Ít ra tổ mẫu đã dạy cho nàng một điều, nếu ngươi cứ cố tham luyến một cái ôm ấm áp, sau này nó sẽ trở thành điểm yếu g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi.

Thẩm Nghi Thu đem cánh tay của mình vòng ra rồi nhẹ nhàng dịch xa khỏi n.g.ự.c của Uất Trì Việt.

Uất Trì Việt lặng lẽ nhìn chăm chú nữ tử đưa lưng về phía mình kia thật lâu. Giường không lớn, cơ thể nàng dường như đã áp sát hết mức vào tường, chỉ vì muốn cách hắn thật xa ...

Loading...