Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-12-18 06:56:54
Lượt xem: 64

Lúc đầu Thẩm Nghi Thu sợ phiền phức. Nàng vốn đã có đơn thuốc từ đời trước, từ ngày trọng sinh lại vẫn đang uống nên không muốn vẽ vời thêm chuyện.

Nhưng mà nghĩ lại, để y quan thăm khám một chút cũng tốt. Uất Trì Việt sau đó sẽ biết thể chất nàng không dễ mang thai, sẽ không lãng phí thời gian ở trên người nàng nữa, cũng giảm bớt rất nhiều đau đớn cho nàng.

Đời này chẳng biết tại sao Uất Trì Việt lại thêm chút dở hơi. Đời trước hắn sẽ hung hăng làm tới, chỉ biết làm theo ý mình, đời này chả hiểu sao lại cắn răng chịu đựng...

Thẩm Nghi Thu thừa dịp hắn không chú ý liền đưa tay vuốt ve bên gáy, chỗ này lúc nãy bị hắn cắn bây giờ vẫn còn cảm thấy có chút đau xót, cũng chẳng biết có rách da hay không.

Thái tử phi có bệnh, nội thị cũng không dám trì hoãn. Vội vã ra roi thúc ngựa lao vùn vụt đến Bồng Lai cung, mời lão phụng ngự tóc bạc trắng xóa tới.

Đào phụng ngự vừa tới Thừa Ân điện, còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở đã vội vàng lau mồ hôi trên trán, bắt đầu xem mạch cho Thái tử phi.

Uất Trì Việt ngồi xem ở một bên, chỉ thấy lão phụng ngự nhắm hai mắt lại, khi thì nhíu mày, khi thì gật đầu khiến trong lòng hắn thấp thỏm lo lắng.

Đời trước Lâm phụng ngự nói chắc chắn rằng sau khi điều trị hai năm cho Thái tử phi xong đã không còn gì đáng ngại, có thể mang thai. Về sau quả nhiên rất nhanh nàng đã mang thai, nhưng thai nhi cũng chẳng ở lại.

Lần thứ hai có thai, Thẩm Nghi Thu vô cùng cẩn thận. Ba tháng đầu tiên nàng gần như là nằm im trên giường, chẳng bước xuống đất, chén thuốc an thai phải uống hàng ngày cũng chưa từng ngừng lại. Ai biết được tới lúc thai được bảy tháng, nàng chợt sinh non. Nhịn hết một ngày một đêm, không sinh được cũng không tức giận.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Uất Trì Việt tối sầm lại.

Lúc đó chính là lúc đang thời buổi rối ren, Thổ Phiền hung hãn tấn công. An Tây tiết độ sứ nhân cơ hội này phất cờ khởi nghĩa, lưu dân Thanh Châu phản loạn, tệ nạn mấy chục năm của hai nơi đều được hắn đồng thời áp xuống.

Ngay khi báo cáo chiến sự khẩn cấp được vận chuyển suốt tám trăm dặm đưa tới rồi đặt trên bàn của hắn, lúc đó có thái giám vội vã chạy tới báo cáo, nói Hoàng hậu đang lâm bồn và hạ sinh được một bé trai nhưng đã chết.

Hắn im lặng thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn cầm báo cáo chiến sự lên, triệu tể tướng tới Thái Cực cung thương nghị ngay trong đêm. Sau đó lại gọi Phùng ngự y quan ở thượng dược cục tới trong cung nàng để túc trực chờ lệnh.

Ngay ngày hôm sau hắn đã tới cung của nàng để thăm nàng, tới nơi chỉ thấy màn che buông xuống, che kín hết mọi thứ bên trong.

Hắn đi tới trước màn trướng của nàng, vừa muốn đưa tay vén lên liền nhìn thấy bàn tay tái nhợt của nàng từ trong trướng vươn ra, nhẹ nhàng xua tay.

Câu nói đầu tiên khi nàng mở miệng đó chính là:

- Bệ hạ thứ tội, thần thiếp không giữ được hoàng tử rồi.

Nàng không khóc, cũng không vặn hỏi tại sao hắn làm cái gì mà lại tới trễ như vậy. Tất cả những lời giải thích mà hắn đã chuẩn bị cũng không có chỗ dùng đến, chỉ có thể nắm chặt bàn tay lạnh buốt tái nhợt của nàng mà an ủi:

Chúng ta vẫn còn có thể có hài tử mà. Nàng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nói:

Hài tử của bệ hạ cũng là hài tử của thần thiếp.

Uất Trì Việt vỗ vỗ vào trán, mặc dù lúc đó trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà nàng vô cùng hiểu chuyện thông tình đạt lý, cũng may mà nàng hiểu rất rõ đại nghĩa.

Đoạn chuyện cũ này đã bị hắn chôn rất sâu ở trong đáy lòng. Hắn không phải là người thích tự tìm phiền phức, quân tình khẩn cấp, hắn có vô số công vụ chính sự bận rộn, những công việc đó cũng rất nhanh kéo hắn ra khỏi đống bùn này. Về sau, những hài tử khác cũng lần lượt ra đời, xóa nhoà đi cảm giác tội lỗi vì mất con của hắn.

Nhưng còn Thẩm Nghi Thu thì sao?

Lúc này Đào phụng ngự gắng giọng một cái, kéo dòng suy nghĩ đau thương của hắn về giây phút hiện tại.

Ánh mắt Uất Trì Việt rơi vào cánh tay đang duỗi ra ngoài trướng của Thẩm Nghi Thu.

Cánh tay này tinh tế, trắng nõn, thon dài chứ không gầy gò giống như sau này. Trên mu bàn tay cũng không hiện lên màu xanh lạnh lẽo như lúc ấy.

Bây giờ vẫn còn rất sớm, bọn họ cũng đang còn rất trẻ. Rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra, rất nhiều sai lầm cũng có thể dễ dàng phòng tránh.

Uất Trì Việt nhẫn nại tính tình đợi hết nửa ngày, lão y quan chỉ nhét tay của Thái tử phi vào lại trong trướng rồi híp mắt lại, vẻ mặt khó đoán.

Hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, hỏi:

Xin hỏi Đào phụng ngự, sức khỏe của Thái tử phi hiện giờ như thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-88.html.]

Đào phụng ngự Thu tay lại, làm động tác hạ bái nói:

Mạch đập của nương nương bất ổn, sức khỏe suy yếu, nặng nề khó mà phân biệt được. Và hình như còn có chứng bệnh hư lạnh, cần phải điều dưỡng cẩn thận.

Thẩm Nghi Thu im lặng.

Lời này với lời chẩn bệnh năm đó của Lâm phụng ngự không khác nhau chút nào. Uất Trì Việt đang muốn gật đầu, lão phụng ngự kia lại vuốt chòm râu bạc trắng, nói:

Xin hỏi nương nương, có phải gần đây người vẫn luôn uống thuốc điều dưỡng phải không?

Âm thanh Thẩm Nghi Thu từ trong màn trướng truyền ra:

Quả nhiên y thuật Đào phụng ngự rất cao siêu, đúng là ta có uống.

Đào phụng ngự lại nhíu nhíu mày:

Nương nương có thể cho thần xem qua phương thuốc được không?

Thẩm Nghi Thu liền phân phó Tố Nga đem phương thuốc tới.

Đào phụng ngự cầm đơn thuốc kia xem xét kĩ một lần, lắc đầu nói

Tuy rằng đơn thuốc này có thể phát huy tác dụng, nhưng liều lại quá cao, lão nô sẽ sửa lại một chút.

Uất Trì Việt vội vàng sai khiến cung nhân đem bút mực tới. Đào phụng ngự nhấc bút lên gạch đi hai vị thuốc, sau đó lại ghi thêm bốn năm loại, rồi mới nói:

Lão nô đã thêm một số vị thuốc bổ giúp giữ ấm. Đầu tiên nương nương cứ uống ba tháng trước, sau đó lão bộc sẽ xem mạch lại rồi điều chỉnh lại sau.

Lại nói tiếp với Thẩm Nghi Thu:

Việc ăn uống hằng ngày của nương nương cũng cần chú ý thêm, hạn chế dùng đồ có tính hàn. Ngoài ra trong lúc rảnh rỗi thì nên đi lại nhiều một chút để giúp khí huyết dễ lưu thông.

Thẩm Nghi Thu nói:

Làm phiền Đào phụng ngự rồi. Đào phụng ngự hành lễ nói:

Không dám không dám. Vậy lão nô xin cáo lui.

Dứt lời liền nhìn thoáng qua Uất Trì Việt một cái, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Uất Trì Việt hiểu ý, đi theo lão y quan ra khỏi Thừa Ân điện, đi tới hành lang.

Đào phụng ngự nói:

Xin điện hạ thứ tội, có mấy lời lão bộc không tiện nói trước mặt nương nương...

Uất Trì Việt cũng biết ông đang có điều gì đó giấu diếm, bình tĩnh nói:

- Đào phụng ngự có việc gì xin cứ nói thẳng.

Chòm râu bạc trắng của Đào phụng ngự run lên, trên mặt hiện ra vẻ ngượng nghịu, nhưng vẫn cắn răng nói:

Nương nương thân thể yếu ớt, tuổi vẫn còn nhỏ nên sẽ rất khó mang thai ...

Uất Trì Việt đã sớm biết những điều này, cũng không có gì lấy làm lạ cả.

Đào phụng ngự lại nói:

Thứ nhất là sẽ không dễ có thai, cái này thì cũng không sao. Nếu may mắn có thai thì chỉ sợ không thể ngồi dậy, mà thai cũng rất dễ bị sảy hoặc c.h.ế.t lưu. Lão bộc có một lời to gan này phải nói, mong rằng điện hạ không trách. Bây giờ trước mắt thân thể của nương nương không nên làm chuyện phòng the ...

Uất Trì Việt hơi giật mình, kiếp trước Lâm phụng ngự chưa từng đề cập tới chuyện mấu chốt này. Lúc đó hắn cũng hỏi rõ ràng cụ thể, nhưng Lâm phụng ngự nói với hắn không có gì đáng ngại.

Loading...