Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-12-18 06:59:11
Lượt xem: 56

Nói xong đưa tay vuốt mấy sợi tóc rủ xuống má ra sau tai, cầm lấy thìa múc hoa sơn trà, chia vào trong hai chén sứ ngọc Việt Châu.

Uất Trì Việt nhìn thoáng qua đây chén, trái lương tâm khen một câu:

Hoa sơn trà rất xinh đẹp, ta không thể chờ nổi nữa, bây giờ chỉ muốn nếm thử tay nghề của Thái tử phi ngay.

Nước trà sôi lần thứ ba, Thẩm Nghi Thu múc trà cho vào chén, hỏi Uất Trì Việt:

- Điện hạ có muốn cho thêm muối không?

Sau khi nhân được đáp án, nàng cầm muỗng trúc múc một ít muối thả vào chén trà rồi khuấy đều lên. Đối với sở thích của Uất Trì Việt, chỉ sợ nàng so với hắn còn rõ ràng hơn. Chỉ cần là nàng muốn, thì đương nhiên có thể nắm chắc được phân lượng muối cần cho vào, không sai một li.

Nhưng Thẩm Nghi Thu lại không muốn cho hắn hài lòng, tốt nhất là làm kém một chút. Về sau việc này sẽ không rơi lên đầu nàng nữa.

Uất Trì Việt xoay xoay chén trà, ngắm hoa trà rồi nhấp một ngụm. Chỉ thấy hương vị vừa chua chát vừa mặn kinh khủng. Hắn đã dự đoán sáng sớm mùi vị sẽ không tốt nên cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng khi vừa uống vào miệng, hắn liền cảm thấy trà này còn khó uống hơn hắn nghĩ nữa.

Kiếp trước, Thẩm Nghi Thu đã tìm hiểu sở thích của hắn, pha trà cũng tốt hơn thế này rất nhiều.

Việc này chỉ có một lời giải thích thôi. Trái tim của nàng đã hoàn toàn đặt vào người khác nên mới không tình nguyện chăm sóc phu quân của mình.

Nàng càng như thế, Uất Trì Việt càng không chiều theo ý của nàng. Cố gắng mặt không đổi sắc, khẽ vuốt cằm nói:

Tay nghề pha trà của Thái tử phi quả nhiên rất tốt, rất hợp ý của ta.

Nói xong lại cố uống thêm một ngụm.

Thẩm Nghi Thu biết hắn đây là cố ý trợn mắt nói lời bịa đặt, còn về phần tại sao hắn phải cố nắm lỗ mũi để uống thì nàng không rõ.

Uất Trì Việt uyển chuyển uống xong chén trà, âm thầm thở dài một hơi, đặt cái chén không xuống bàn, lành lạnh nhìn thê tử một chút:

Ta chưa từng uống qua ly trà nào vừa ý như thế, uống xong cảm thấy tinh thần rất sáng khoái. Nếu mỗi ngày đều có thể uống, thật sự đúng là một niềm vui to lớn vô cùng.

Thẩm Nghi Thu lúc này cũng đã nhìn ra là hắn cố ý gây khó dễ cho mình, khoé miệng giật giật:

Có thể ngày ngày pha trà cho điện hạ, thần thiếp vô cùng vinh hạnh.

Vẻ không tình nguyện trong mắt nàng Uất Trì Việt làm sao có thể nhìn không ra chứ, tự dưng hắn lại cảm thấy thoải mái:

Người tài giỏi đúng là lúc nào cũng có nhiều việc phải làm, vất vả cho Thái tử phi rồi.

Điện hạ không cần khách khí, đây là bổn phận của thần thiếp.

Thẩm Nghi Thu vừa nói vừa cầm một ly trà, thả thêm muối rồi đưa tới trước mặt hắn:

Nếu điện hạ đã thích như vậy, không bằng uống thêm một chén nữa đi.

Uất Trì Việt uống xong một chén, Thẩm Nghi Thu lại thay hắn rót thêm. Cho tới khi đã uống được ba chén, cung nhân của điển thiện mới bưng bữa tối lên, lúc này mới cứu được cái miệng của Thái tử điện hạ.

Uất Trì Việt g.i.ế.c địch một ngàn tự tổn tám trăm, hắn uống liền hai bát canh mật hoa, cuối cùng mới hoà tan được vị mặn chát trong miệng đi một chút.

Sau khi dùng xong bữa tối, Thẩm Nghi Thu giả bộ lấy sổ sách ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-94.html.]

Uất Trì Việt giống như lơ đãng nói:

Lần trước ta sai người đưa hành quyển tới đây, Thái tử phi đã thẩm duyệt hết chưa?

Tim Thẩm Nghi Thu đập nhanh một nhịp. Khó trách hắn con mắt không phải con mắt, cái mũi cũng không phải mũi. Bây giờ hắn lại nhắc tới chuyện này, vậy thì đúng là hắn cố ý đưa hành quyển của Ninh thập nhất tới đây để thăm dò nàng rồi.

Ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, điềm nhiên như không có việc gì mà nói:

Xin điện hạ thứ tội, thần thiếp ngu dốt, công việc nội vụ còn chưa làm xong nên việc đó đang tạm gác lại.

Uất Trì Việt nói:

Công việc nội vụ xử lý từ từ cũng được, không cần vội vàng. Bây giờ kì thi tỉnh của khoa tiến sĩ đang tới gần, sắp có khoá học mới nên không thể chậm trễ thêm nữa.

Trong lòng Thẩm Nghi Thu âm thầm mỉm cười một cái. Khoa tiến sĩ năm nay tổ chức vào tháng mười hai, còn ba tháng ròng rã nữa, làm gì có gấp gáp như kiểu lửa cháy tới nơi mà hắn nói. Đây rõ ràng là đang kiếm cớ, nàng chỉ đành phải nói:

Lời nói của điện hạ rất đúng, là thần thiếp không biết nặng nhẹ, xin điện hạ thứ tội. Ngày mai thần thiếp nhất định sẽ đem văn quyển ra phê duyệt bằng hết.

Có thể kéo dài một đêm thì tốt một đêm. Nàng vừa mới ăn no bụng, bây giờ lại tới thời điểm buồn ngủ, ngủ đủ rồi mới có sức lực nghĩ đối sách được.

Uất Trì Việt lại không chịu buông tha cho nàng:

Không cần để đến ngày mai, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, không bằng Thái tử phi đem sổ sách ra đây phê duyệt một lúc. Cũng nhân lúc ta đang ở đây, nếu có vấn đề gì có khăn thì có thể cùng nhau bàn luận.

Thẩm Nghi Thu biết tối nay không thể trốn tránh thêm nữa, giờ đưa đầu ra cũng bị chém, mà rụt đầu lại cũng bị chém, nàng liền lệnh cho cung nhân tới trắc điện đem văn quyển tới, rồi lại sai người chuẩn bị bút mực.

Nàng cũng lười chẳng chọn lựa, tiện tay rút bừa một quyển ra xem, tay kia cầm bút xanh, một bên vừa cẩn thận phê duyệt. Một bên dùng bút gạch vào những câu hay, một bên viết thêm mấy lời bình nhỏ bằng trâm hoa. Khoảng hai khắc đồng hồ sau, nàng đã duyệt xong quyển thứ nhất, nhận xét ở mức trung bình rồi đưa cho Thái tử xem qua.

Uất Trì Việt nhanh chóng nhìn qua một lần nói:

- Thái tử phi phán rất công bằng, cứ tiếp tục đi.

Thẩm Nghi Thu lại rút ra một quyển khác, không may lại chính là quyển trục của Ninh thập nhất lang.

Uất Trì Việt đã sớm nhớ rõ ràng màu sắc và kết cấu của quyển trục kia. Hắn lập tức rời mắt khỏi bản đồ núi Chỉ Trụ mà Thiệu An đã đưa cho mình lúc trước, ánh mắt nhìn thẳng vào góc nghiêng của Thẩm Nghi Thu.

Ánh mắt Thẩm Nghi Thu rơi vào tên của quyển sách trước mặt, hơi lộ ra một chút kinh ngạc. Uất Trì Việt nhìn ở trong mắt, bảy

phần hoài nghi lúc đầu bây giờ liền biến thành mười phần. Rõ ràng nàng đã sớm nhìn qua văn quyển của Ninh Ngạn Chiêu rồi, bây giờ vẫn còn giả bộ ngạc nhiên. Nếu không phải chột dạ thì tại sao lại có biểu hiện như thế.

Thẩm Nghi Thu đem quyển văn quyển kia xem hết phần văn phía trước, nói với Uất Trì Việt:

Thái tử điện hạ, thần thiếp cho rằng quyển này là vô cùng xuất sắc, những bài thơ phía sau cũng không cần phải nhìn nữa.

Uất Trì Việt nhìn lướt qua bên trên bài thi, cố ý nói:

- Vì sao Thái tử phi không thêm lời bình?

Thẩm Nghi Thu suy nghĩ một chút, bây giờ Thái tử đã nghi ngờ nàng có tình ý với Ninh Ngạn Chiêu. Cho dù nàng có phán xét như thế nào thì chắc chắn hắn cũng sẽ không vừa lòng. Chẳng bằng cứ theo tình hình thực tế mà nói, chỉ mong rằng Uất Trì Việt mến mộ người tài, công tư phân minh.

Trên mặt Uất Trì Việt quả nhiên hiện lên một chút không hài lòng, hắn cũng không đưa tay nhận lấy văn quyển nàng đưa, đứng thẳng dậy, nghiêm mặt nói:

- Ta mệt rồi, làm phiền Thái tử phi hầu hạ ta tắm rửa đi.

Loading...