Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh, Ta Học Làm Thê Tử - Chương 105

Cập nhật lúc: 2024-10-22 13:55:43
Lượt xem: 54

Thẩm Khước nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn Thích Giác, có chút giận dỗi nói: “Tiên sinh, ta một chút cũng không muốn hai đứa nó ra đời.”

Thích Giác rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Vậy nàng có muốn cưỡi ngựa không? Có muốn tùy tiện ra ngoài đi lại không? Có muốn ăn đồ ngọt không? Có muốn để gió lạnh thoả thích thổi vào người không? Có muốn tùy tiện ăn cay ăn đồ cứng ăn lạnh ăn chua ăn hết thảy những thứ nàng muốn ăn không?”

Thẩm Khước ghé vào mép thùng, không hé răng.

Thích Giác nhẹ vốc nước ấm lên sống lưng của Thẩm Khước. Chàng vừa nhẹ nhàng giúp Thẩm Khước tắm rửa, vừa ôn nhu nói: “A Khước, đừng sợ. Cái thai của nàng mấy tháng trước thai tượng vẫn luôn ổn định. Nàng cũng chăm sóc hai tiểu gia hỏa rất tốt, cho nên vô luận là nàng hay là hai tiểu gia hỏa đều sẽ bình bình an an. Gần đây quả thực có rất nhiều chuyện xảy ra, có chút ảnh hưởng thai tượng của nàng.”

Sống lưng trơn bóng của Thẩm Khước khẽ run rẩy.

Thích Giác nhìn thấy, vội vàng nói: “Nhưng nàng không cần lo lắng, nàng và Thẩm Phi không giống nhau, nền tảng của nàng tốt hơn Thẩm Phi, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không sinh non.”

“Nhưng hôm nay chảy máu, còn rất đau….” Thẩm Khước nhỏ giọng nói.

“Ân, hôm nay quả thực nàng đã động thai khí, có điều không sao cả. Đừng luôn nghĩ sẽ sinh non, nàng nên nghĩ hai vật nhỏ đó rất nhanh sẽ ra đời, bình bình an an, thuận thuận lợi lợi.” Thích Giác đỡ Thẩm Khước đứng lên, dìu nàng bước ra thùng tắm.

Thẩm Khước bám vào vai Thích Giác, động tác cực kỳ cẩn thận, dường như sợ bản thân không cẩn thận sẽ té ngã.

Sợ Thẩm Khước bị lạnh, Thích Giác vội vàng dùng chiếc khăn rộng rãi màu trắng bao bọc cả người Thẩm Khước lại, tỉ mỉ lau nước trên người cho nàng.

Thẩm Khước rũ mắt, bắt đầu nhõng nhẽo: “Tiên sinh, chàng ôm ta đi.”

“Trước phải lau khô người cho nàng mới được.” Ngoài miệng Thích Giác nói như vậy, nhưng vẫn tăng nhanh động tác, nhanh chóng lau khô nước trên người Thẩm Khước, sau đó lấy áo choàng to rộng bọc cả người nàng lạị rồi mới ôm trở về nội thất.

Thẩm Khước ấn ấn bụng, oán trách nói: “Từ khi có hai đứa nó, luôn cảm thấy lúc tiên sinh ôm ta ở giữa cứ cách cái gì đó.”

Thẩm Khước gắt gao nhíu mày, rất không vui.

“Thế thì như vậy.” Thích Giác liền ôm nàng từ sau lưng, đem cả người nàng ôm vào trong lòng ngực.

Thẩm Khước thích ứng trong chốc lát, vẫn không thích như vậy, nàng xoay người lại, chui vào trong lòng Thích Giác tìm một tư thế thoải mái.

Qua một hồi lâu, Thẩm Khước vẫn chưa ngủ được, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mi dày rậm vẫn luôn chớp chớp, một cái lại một cái, nhẹ nhàng quét qua lòng n.g.ự.c Thích Giác.

Có chút ngứa.

“Lại suy nghĩ lung tung phải không?” Thích Giác vỗ nhẹ vào sống lưng của nàng.

“Ân, nghĩ rất nhiều chuyện.” Thẩm Khước rầu rĩ lên tiếng, “Nghĩ không biết ca ca ở trong thiên lao có chịu khổ hay không, bọn họ nói đi vào loại địa phương như thiên lao này thì phải mất tay mất chân….Nghĩ tổ mẫu cứ như vậy đi rồi, cũng chưa thật tâm nói chuyện cùng người. Nghĩ thân thể tẩu tử không tốt như vậy, đợi ca ca trở về sẽ tức giận. Chuyện của tổ mẫu ồn ào thành như vậy, chàng nói xem đợi đến khi ca ca trở về có thể sẽ ồn ào hơn nữa không? Cũng không biết khi nào ca ca mới có thể trở về.…”

Thẩm Khước lải nhải nói, hai mắt liền có chút ướt.

Thích Giác trầm mặc một lát, nói: “Thứ nhất, thân thể ca ca muội rất tốt, cũng không thiếu tay thiếu chân. Thứ hai, người luôn phải rời khỏi thế gian, tổ mẫu nàng có thể rời đi trong lúc ngủ say, cũng coi như là bớt đi trắc trở cuối cùng. Thứ ba, tẩu tử nàng chẳng qua là trong lòng buồn bực thành bệnh, chờ ca ca muội trở về, thân thể của nàng sẽ từ từ tốt lên. Thứ tư, dáng vẻ hiện giờ của Thẩm gia, nếu như ồn ào một lần có thể hoàn toàn tốt lên cũng đáng giá. Thứ năm, ca ca nàng ngày mai hoặc ngày kia là có thể trở về.”

Thẩm Khước chớp mắt, giống như đang chậm rãi hồi tưởng lại lời nói của Thích Giác.

Sau đó nàng ngửa đầu nhìn Thích Giác, ngơ ngác nói: “Tiên sinh chàng nói cái gì? Ca ca ngày mai hoặc ngày kia sẽ trở về sao?”

“Ân, còn muốn hỏi gì nữa không?” Thanh âm của Thích Giác thấp thấp, mang theo chút mệt mỏi.

Thẩm Khước vươn tay, nhấc mí mắt của Thích Giác lên, khiến chàng mở to hai mắt.

“Sao càng ngày càng giống hài tử rồi?” Thích Giác mở mắt ra, chàng nắm lấy tay của Thẩm Khước, ngậm đầu ngón tay nàng vào trong miệng cắn nhẹ một cái.

Thẩm Khước có chút ủy khuất nói: “Ta chính là muốn nhìn chàng một chút.…”

Thích Giác lại cắn đầu ngón tay của Thẩm Khước trong chốc lát, ý cười bên khóe miệng tràn ra từng chút một.

Thẩm Khước rũ mắt, rầu rĩ nói: “Tiên sinh, chàng đừng trách ta. Không phải ta không thích hai tiểu gia hỏa. Ta chỉ là…. chỉ là rất sợ.”

Thẩm Khước khẽ thở dài, dường như bao trùm một tầng sầu muộn.

“Nhưng, ta sẽ cố gắng nuôi dưỡng hai đứa. Ta cũng sẽ cố gắng sinh hai tiểu gia hỏa ra.” Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn Thích Giác, kiên định nói, “Có điều tiên sinh….ta xin chàng, đừng để những bà mụ, lão bà tử, nha hoàn đó chạm vào ta. Ta thấy bọn họ đứng trong phòng liền sợ hãi….Cảm giác đó giống như phải đem tính mạng của mình giao vào trong tay bọn họ vậy….Ta không yên tâm.”

Thích Giác nhíu mày, hỏi: “Cho dù là bà mụ tốt nhất thiên hạ cũng không yên tâm sao?”

Thẩm Khước kiên định lắc đầu, nói: “Nếu như ta sinh bệnh, cho dù bệnh đến chết, cũng không muốn uống thuốc do đại phu khác kê! Ta chỉ có thể đem mạng của mình giao vào tay tiên sinh mới yên tâm!”

Thích Giác hung hăng búng một cái vào trán Thẩm Khước, cả giận nói: “Nếu như ta c.h.ế.t rồi thì làm sao?”

Thẩm Khước vừa xoa mi tâm, vừa trừng mắt nhìn Thích Giác nói: “Vậy ta sẽ c.h.ế.t theo chàng!”

Mắt thấy Thích Giác lại muốn duỗi tay gõ nàng, Thẩm Khước vội vàng đan chéo hai tay che lên trán.

Thích Giác vừa nhìn thấy đôi mắt mênh m.ô.n.g sương mù đang trừng mình của Thẩm Khước kia liền tiêu khí, chàng đẩy tay Thẩm Khước ra, nhẹ nhàng xoa cái trán có chút đỏ lên của nàng. Chậm rãi nói: “Yên tâm, nếu như ta c.h.ế.t thì trước đó nhất định sẽ bóp c.h.ế.t nàng. Không để nàng lưu lại một mình trên cõi đời này.”

Thẩm Khước có chút vui vẻ gật đầu.

Thích Giác cũng không biết nên cười hay nên giận.

Thẩm Khước suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên lại nói: “Vậy hài tử của chúng ta làm sao bây giờ?”

Rốt cuộc Thích Giác cũng cười ra tiếng, nói: “Bây giờ mới nghĩ đến hài tử sao?”

Thẩm Khước ngoan ngoãn dựa vào đầu vai Thích Giác, thấp giọng nói: “Cho nên tiên sinh chàng không được xảy ra chuyện.”

“Ân.” Thích Giác rũ mắt đồng ý, ôm Thẩm Khước vào trong ngực.

Giữa trưa ngày thứ hai toàn bộ quan binh vây quanh Thẩm gia đã rút lui, đến khi chạng vạng Thẩm Hưu đã về đến nhà.

Người Thẩm gia từ trên xuống dưới đều nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Hưu vừa về nhà, Kinh Thiền liền đem chuyện mấy ngày nay nói với chàng. Cho nên đến khi Thẩm Nhân và Hà thị ra đón chàng, Thẩm Hưu gần như là đen mặt tức giận.

Hà thị tâm tâm niệm niệm nhớ Thẩm Hưu, vốn định ôm chàng khóc một hồi, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hưu giận dữ như vậy, bà liền sợ hãi không dám tiến lên.

“Đợi lo liệu xong tang sự của tổ mẫu, thỉnh Hồng Anh đến trong tử viện của ta giúp đỡ Tô Lăng Hạm đi.” —— Đây là câu nói đầu tiên của Thẩm Hưu sau khi trở về nhà.

Khế bán thân của Hồng Anh đã sớm ở trong tay nàng, nàng lưu lại Thẩm gia chẳng qua là vì Thẩm lão phu nhân. Cho nên ở đây Thẩm Hưu dùng từ “thỉnh”.

Mặt của Hà thị “xoạt” một tiếng liền trắng.

Trên mặt Thẩm Nhân cũng không dễ nhìn, tuy rằng ông đã sớm trao quyền, nửa năm trước cũng đã từ quan, Thẩm gia đã được Thẩm Hưu chăm coi xử lý, nhưng dù gì ông cũng còn sống, Thẩm Hưu cứ như vậy ngay cả nói một tiếng cũng không chịu? Có còn đặt người cha này vào trong mắt hay không?

“Mẫu thân vất vả nhiều năm cũng nên hưởng phúc, những điền trang và cửa hàng trên tay giao cho nhi tử xử lý đi, cũng để nhi tử tận tâm báo hiếu.” —— Đây là câu nói thứ hai của Thẩm Hưu.

Trên mặt Hà thị trắng bệch, bà vừa định nói chuyện. Thẩm Hưu đã nói: “Tổ mẫu qua đời, còn chưa hạ táng. Ngày thường mẫu thân hiếu tâm nhất, lúc này hẳn là nên túc trực bên linh cữu của người. Người đâu, đỡ phu nhân qua đó!”

Thẩm Hưu lại nói với Mễ thị: “Tam thẩm, thân thể mẫu thân ta không tốt lắm, lại bởi vì chuyện tổ mẫu qua đời nên tinh thần hoảng hốt. Đợi sau khi xử lý xong hậu sự của tổ mẫu, còn phiền tam thẩm lưu ý giúp đỡ hôn sự của nhị đệ. Ba năm tang kỳ không thể xoá, nhưng tốt nhất hai năm này nên lưu ý chút.”

Mễ thị cười đồng ý.

Thẩm Khí đứng ở phía xa đang thất thần nghe được lời này bỗng nhiên sửng sốt, hắn thập phần kinh ngạc nhìn Thẩm Hưu. Vì sao bây giờ Thẩm Hưu lại nhắc đến chuyện này?

Hắn chỉ ra đời muộn ba ngày so với Thẩm Hưu, hiện giờ trưởng nữ của Thẩm Hưu đều đã ra đời, trên người Thẩm Khí còn chưa có hôn ước. Chủ yếu bởi vì Hà thị vẫn luôn không thích Bạch di nương, cố ý kéo dài chuyện của Thẩm Khí.

Thẩm Hưu vỗ vỗ vai Thẩm Khí, nói: “Nhị đệ, khi còn bé so với ta đệ thích đọc sách hơn. Không bằng tận dụng ba năm này chú ý đọc sách, thi đỗ lấy công danh.”

Thẩm Khí nhìn sâu vào Thẩm Hưu, chậm rãi gật đầu.

Thật ra trong lòng hắn rất kinh ngạc, hắn càng ngày càng không hiểu phong cách làm việc của người ca ca này.

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hưu đảo qua những tiểu bối của Thẩm gia, sau đó chàng đi đến trước mặt Thẩm Vi. Bỗng nhiên vươn tay ra kéo xuống đôi hoa tai Hồng Bảo Thạch trên tai nàng.

Vành tai của Thẩm Vi tức thì m.á.u tươi đầm đìa, nàng hét lên một tiếng, lại vội vàng bịt miệng lại. Nàng có chút hoảng sợ nhìn Thẩm Hưu. Những tiểu bối của Thẩm gia từ nhỏ đã bị Thẩm Hưu khi dễ, không một ai không sợ chàng. Huống hồ lúc này sắc mặt của Thẩm Hưu thật sự khó coi.

“Thây cốt của tổ mẫu chưa lạnh ngươi đã mang màu đỏ?” Thẩm Hưu nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vi.

Thẩm Vi lập tức rùng mình.

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hưu đảo qua những tiểu bối khác của Thẩm gia, những đệ muội của Thẩm Hưu kia vội vàng lùi về phía sau, lại cẩn thận kiểm tra bản thân đã ăn mặc thoả đáng hay chưa.

Cuối cùng, ánh mắt của Thẩm Hưu rơi xuống trên người một vị di nương của nhị phòng.

Vị di nương đó mặc một bộ vày màu vàng nhạt, giữa tóc còn cắm cây trâm hoa màu hồng nhạt.

“Nhị thúc, quản cho tốt nữ nhân của mình.” Thẩm Hưu nói.

Sắc mặt của Thẩm Nghĩa có chút cứng đờ, ông cảm thấy rất mất mặt, mặc kệ thế nào Thẩm Hưu chỉ là một tiểu bối. Ông ho nhẹ một tiếng, nói: “Thẩm Hưu a, ta thấy trên người con còn có thương tích, chi bằng trước về nghỉ ngơi một chút?”

Thẩm Hưu nhìn chằm chằm vị nhị thúc xưa nay luôn trầm mê nữ sắc, thê thiếp thành đàn, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ nhị thúc hy vọng bọn hạ nhân sẽ lột sạch nữ nhân của mình tại đây sao?”

“Ngươi!” Thẩm Nghĩa giận dữ chỉ vào Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu không để ý đến ông, chàng chỉ tuỳ tiện đá vào cục đá ở bên chân, cục đá đó nện xuống mũ của Thẩm Nghĩa, khiến mái tóc bó lại trên đầu ông phân tán ra khắp nơi.

Còn vị tiểu thiếp mặc y phục màu vàng và hồng kia sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chân chạy trở về, nàng phải trở về thay quần áo!

“Chúng, chúng ta đi túc trực bên linh cữu của tổ mẫu!” Thẩm Vi bỗng nhiên nói.

Những tiểu bối khác lúc này như được đánh thức, cả đám chạy chậm đến linh đường, một người lại một người quỳ xuống.

Thẩm Hưu ngẩng đầu nhìn thoáng qua linh đường không ngừng có tiếng khóc bay ra, nhíu mày trở về tử viện của mình.

Trên người chàng có vết thương, y phục đang mặc cũng đều nhiễm vết máu.

Tô Lăng Hạm ở trong phòng đã nghe nha hoàn nói chuyện ở phía trước, đến khi Thẩm Hưu tiến vào phòng, nàng liền trực tiếp khóc lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-hoc-lam-the-tu/chuong-105.html.]

“Khóc cái gì mà khóc!” Thẩm Hưu trừng mắt nhìn nàng.

Tô Lăng Hạm liền lau nước mắt, cười nói: “Đúng a, chàng đã trở lại thì nên cười, không nên khóc.”

Nhưng nàng nhìn vết thương trên người Thẩm Hưu liền không nhịn được khổ sở muốn rơi nước mắt. Nàng ở trước mặt Thẩm Hưu bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng đến khi Thẩm Hưu đi đến phía sau tắm rửa thay quần áo, nàng lại không nhịn được rơi nước mắt.

Thẩm Hưu thay y phục sạch sẽ trở lại phòng, trực tiếp đuổi một phòng hạ nhân ra ngoài.

Tô Lăng Hạm muốn xuống giường, nhưng nhanh chóng bị Thẩm Hưu ngăn lại.

Phương thức Thẩm Hưu ngăn nàng lại chính là hung hăng ôm nàng, ôm chặt Tô Lăng Hạm đến mức khiến nàng không thở nổi.

“Nàng có nhớ ta không?” Thẩm Hưu hỏi.

Tô Lăng Hạm đỏ mặt, ngượng ngùng không lên tiếng.

“Nàng nói chuyện a! Nàng rốt cuộc có nhớ ta không! Ta nhớ nàng muốn chết, không ôm nàng căn bản không ngủ được!” Thẩm Hưu nổi giận đùng đùng nói.

“Nhớ….” Trên mặt Tô Lăng Hạm càng đỏ hơn, nàng chịu đựng đau đớn sắp bị Thẩm Hưu nghiền nát, vươn tay ôm lấy eo Thẩm Hưu, chậm rãi siết chặt.

Ta cũng nhớ chàng a, không có cái ôm thô lỗ của chàng, ta cũng không ngủ được.…

Qua bảy ngày của Thẩm lão phu nhân, Thẩm Khước cuối cùng đã trở về Trầm Tiêu phủ.

Nàng vừa bước vào cửa lớn của Trầm Tiêu phủ, liền hít vào một hơi thật sâu, khí nóng tràn đầy trong phổi. Nhưng cho dù là khí nóng, cũng thơm hơn so với nơi khác.

Mà theo Thẩm Khước trở lại Trầm Tiêu phủ, thai tượng của nàng cũng trở nên càng ngày càng ổn.

Chỉ là nàng nhìn bụng mình càng lúc càng lớn liền cực kỳ buồn rầu, nàng cảm thấy lúc trước khi Ngụy Giai Minh và Tô Lăng Hạm sắp sinh con bụng cũng không to như nàng bây giờ.

Thẩm Khước tính tính trên đầu ngón tay, đã được chín tháng.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất không có sinh non. Nhưng theo tiến triển của sản kỳ, nàng cũng trở nên càng ngày càng sợ hãi.

Thẩm Khước đi tới đi lui tản bộ dọc theo hành lang ở bên ngoài. Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Thích Giác đang ngồi ở trong lương đình, mi tâm của Thích Giác nhíu lại, ánh mắt tùy ý dừng ở một chỗ, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Vừa nhìn thấy biểu tình này của Thích Giác, Thẩm Khước liền biết chàng lại đang suy tính chuyện gì đó. 

Thẩm Khước đi đến, cách cái bàn vươn tay ra, dùng đầu ngón tay vuốt thẳng mi tâm đang nhíu lại của Thích Giác.

“Tiên sinh, chàng cứ nhăn mày như vậy, cẩn thận rất nhanh sẽ trở thành lão nhân gia đó.” Thẩm Khước nói.

Thích Giác thu hồi ánh mắt vô định, chàng kéo Thẩm Khước ngồi xuống bên người mình, nắm lấy tay nàng đặt ở bên môi hôn nhẹ, ôn nhu nói: “A Khước, bên ngoài bắt đầu đánh giặc rồi.”

“Đánh giặc? Chỗ nào? Ai?” Thẩm Khước kinh ngạc hỏi.

Bởi vì mang thai, nàng gần như ở trong Trầm Tiêu phủ, chuyện bên ngoài cái gì cũng không biết.

Thích Giác khẽ thở dài một tiếng, nói: “Viêm Hùng và Ô Hòa liên minh, đồng thời xuất binh với Đại Thích.”

Vài ngày nay, Thích Giác luôn nhớ tới ký ức cuối cùng của kiếp trước, Đại Thích trăm họ lầm than, nạn dân khắp nơi. Thích Giác vốn dĩ không phải là người hiền lương thiên hạ, chàng bạc tình mà m.á.u lạnh. Đối với hỉ nộ ái ố của người khác không chút nào để ý. Nhưng chàng luôn nhớ rõ trong trận chiến ấy, gương mặt dần dần gầy đi và đôi mắt trống rỗng vô hồn của Thẩm Khước.

Nếu không phải Đại Thích chiến loạn như vậy, Thẩm Khước sẽ không phải chết.

Đây là vướng mắc ở trong lòng Thích Giác cả hai kiếp.

“Tiên sinh?” Thẩm Khước lắc lắc tay của Thích Giác, “Chàng làm sao vậy? Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”

Thích Giác thu hồi suy nghĩ nhìn Thẩm Khước trước mặt. Trong mắt Thẩm Khước hiện giờ vẫn như hàm chứa một đầm nước trong suốt thanh khiết, tựa như không nhiễm tạp chất của trần thế. Gương mặt trắng nõn mang theo một chút hồng nhuận, làm da mịn màng kiều nộn như trẻ em.

Thích Giác nhéo nhéo tay nhỏ trong lòng bàn tay, mềm mại, mịn màng, vốn không có vết chai sạn như kiếp trước.

Dáng vẻ này của Thẩm Khước thật tốt.

Muốn để nàng vĩnh viễn làm nũng, mặc ý để nàng tùy hứng hồ nháo, đây là chấp niệm cuối cùng trước khi c.h.ế.t của Thích Giác ở kiếp trước.

“Còn không nói chuyện ta sẽ tức giận đó!” Thẩm Khước bĩu môi, chống nạnh, giả vờ tức giận nói.

Thích Giác cười ôm nàng vào trong lòng.

Thích Giác thật muốn cứ như vậy che chở nàng, nuông chiều nàng, mặc nàng tùy ý kiêu căng, nguyện nàng vĩnh viễn không có đau khổ, vĩnh viễn không gặp u buồn.

Sản kỳ của Thẩm Khước cuối cùng đã sắp đến.

Vô luận là Thẩm Hưu và Tô Lăng Hạm, hay là Ngụy Giai Minh, hay là Thẩm Lưu đều thập phần lo lắng cho Thẩm Khước, bởi vì bọn họ biết được Trầm Tiêu phủ cực kỳ im ắng, ngay cả một bà mụ cũng không chuẩn bị! Mấy nhà đều không bình tĩnh nổi, sôi nổi tìm bà mụ, v.ú nuôi có kinh nghiệm nhất đưa đến Trầm Tiêu phủ.

“Tiên sinh, phủ Công chúa cũng lặng lẽ đưa bà mụ đến.” Niếp Tuyết nhân lúc Thẩm Khước đang ngủ lặng lẽ nói với Thích Giác.

“Ừm, sắp xếp cùng một chỗ với những bà mụ từ nhà khác đưa đến trước đó, đừng nói cho A Khước.” Thích Giác phân phó.

Niếp Tuyết đáp lời, có chút lo lắng nhìn Thẩm Khước ở trong phòng, vội vàng lui xuống.

Thích Giác bước vào trong phòng, nhìn nước ấm, kéo, vải, lát gừng cùng các loại đồ vật khác đã sớm chuẩn bị tốt ở trên bàn, sau khi xác định không thiếu sót cái gì mới đi đến mép giường.

Trong giấc mơ mi tâm của Thẩm Khước khẽ nhăn, đau đớn đánh úp từng cơn từng cơn, khiến nàng không khỏi tỉnh lại từ trong mộng.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Thích Giác ngồi ở bên giường, mới có chút an tâm, nàng nắm lấy tay Thích Giác, có chút làm nũng nói: “Tiên sinh, lại bắt đầu đau rồi.”

Thích Giác cười nhéo nhéo chóp mũi của nàng, nói: “Còn biết làm nũng, vậy thì cũng không đau lắm.”

Thẩm Khước cẩn thận cảm nhận một chút, đau đớn giống như thật sự biến mất. Nàng cũng không biết có phải quá cầu kỳ hay không, có chút ngượng ngùng cười cười.

“Tối nay muốn ăn cái gì?” Thích Giác tùy ý đùa nghịch mái tóc trước n.g.ự.c của Thẩm Khước, sau đó đầu ngón tay trượt xuống từng chút một, tựa như vô ý mà đặt ở trên bụng nàng.

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn ăn……”

Thẩm Khước lại lắc lắc đầu, chán nản nói: “Hai vật nhỏ không ra, ta thực không yên ổn, cái gì cũng ăn không vào.”

“Tiên sinh, chàng thổi sáo cho ta nghe đi.” Thẩm Khước có chút làm nũng nói.

Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Ta thổi Huyên sáu lỗ* cho nàng nghe nhé.”

Thẩm Khước nhìn Thích Giác nhớ lại trong chốc lát, nói: “Tiên sinh, quả thực chàng đã rất nhiều năm không thổi Huyên rồi.”

Thích Giác sai Niếp Tuyết lấy Huyên hình bầu dục đến, ngồi bên mép giường nhẹ nhàng thổi lên.

Thanh âm cổ xưa bay ra, so với thổi nhạc cụ thông thường càng nhu nhuận. Tâm tình có chút nôn nóng lo lắng của Thẩm Khước cũng chậm rãi hoà hoãn trong tiếng sáo trầm thấp. Nàng nằm trên giường nhìn sườn mặt rũ mắt thổi sáo của Thích Giác, chậm rãi trở nên yên tâm.

Niếp Tuyết có chút mê man, nàng đi tới đi lui ngoài phòng, lòng nóng như lửa đốt. Thẩm Khước sắp sinh rồi, này sao còn thổi nhạc cụ? Lát nữa có phải còn muốn ôm cầm vào hay không a?

“Đừng đung đưa nữa, mắt ta sắp hoa đến nơi.” Ngư Đồng ở một bên oán trách Niếp Tuyết, nhưng chính hắn cũng thập phần khẩn trương.

Thích Giác vốn đang thổi một khúc Huyên có tiếng, sau đó chàng nhìn Thẩm Khước ở bên cạnh, liền không thổi khúc đó, mà là tùy ý thổi một khúc khác. Vô khúc thắng có khúc.

Thẩm Khước lại bắt đầu đau.

Ánh mắt nàng nhìn Thích Giác có chút không biết làm sao, nàng thậm chí không dám kêu đau cắt đứt một khúc Huyên này.

Có lẽ lại là bản thân mẫn cảm rồi, nhẫn chút chắc sẽ không đau nữa.

Mồ hôi lạnh từ thái dương Thẩm Khước chảy xuống, nàng không tự chủ được nắm chặt góc áo của Thích Giác.

Vẫn nên đừng kêu đau đi, có lẽ giống với trước đây, một lát sẽ không đau nữa. Thẩm Khước cắn chặt môi, khóe miệng bị rách ra cũng mặc nhiên không biết.

Thích Giác bỗng nhiên đặt Huyên trong tay xuống, cúi người hôn lên môi Thẩm Khước.

Chàng nhẹ nhàng l.i.ế.m vết m.á.u bên môi Thẩm Khước, sau đó nhẹ nhàng hôn nàng, lại từng chút một làm sâu nụ hôn này.

Thích Giác cố ý tránh không đè vào trên người Thẩm Khước, một tay nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên thái dương nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của Thẩm Khước, vào lúc Thẩm Khước không biết gì đã cởi bỏ tất cả y phục của nàng. Sau đó chàng đặt tay lên bụng Thẩm Khước, nhẹ nhàng đẩy xuống phía dưới.

“Đau! Đau! Đau!” Thẩm Khước hồ loạn kêu lên, trong miệng nhanh chóng cắn xuống.

Cảm nhận được mùi m.á.u tươi lan tràn trong miệng, nàng mới giật mình buông ra.

Thích Giác dùng cằm đụng nhẹ vào trán nàng, sau đó nhìn vào mắt nàng, cười nói: “Nàng mà dùng sức thêm chút nữa thì đầu lưỡi của ta đã bị nàng cắn đứt rồi.”

Thẩm Khước muốn cười, nhưng thật sự rất đau, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống.

Nàng lau nước mắt, ong ong nói: “Tiên sinh không được chê cười ta!”

“Ta nào dám.” Thích Giác hôn hôn vào đôi mắt ướt đẫm của Thẩm Khước, sau đó hôn một đường xuống phía dưới, hôn thẳng đến trên bụng cao cao của Thẩm Khước. Cả người Thẩm Khước đều căng chặt lại.

“A Khước.” Thích Giác nhìn thoáng qua nước ối chảy xuống trên giường, bỗng nhiên giương mắt nhìn Thẩm Khước, nhẹ giọng gọi nàng.

“Ân?”

“Chuyện lần trước ta hỏi nàng nàng vẫn chưa trả lời ta.” Thích Giác rũ mi, dùng khăn lau đi nước ối cùng vết m.á.u trên đùi Thẩm Khước.

“Vấn đề gì a?” Thẩm Khước có chút nghi hoặc, nàng bỗng nhiên cả kinh nói, “Tiên sinh! Ta ngửi thấy mùi máu, ta chảy m.á.u sao? Có nhiều không?”

Khoé miệng Thích Giác có chút ý cười, tùy ý nói: “Đầu lưỡi của ta sắp bị nàng cắn đứt, sao có thể không có mùi m.á.u chứ.”

“Ồ….” Thẩm Khước rầu rĩ lên tiếng.

Thích Giác bỗng nhiên cười nói: “Thực ra mười tháng nàng mang thai này cũng có chỗ tốt. Mười tháng không có nguyệt sự, không biết có bao nhiêu áo bào của ta may mắn thoát nạn. Còn có khăn trải giường.”

Thẩm Khước cả giận nói: “Không phải mỗi tháng ta đều sẽ làm dơ y phục của chàng!”

Thích Giác chậm rãi thu hồi nụ cười, chàng giương mắt nhìn Thẩm Khước, thoáng nghiêm túc nói: “A Khước, nó muốn ra rồi.”

Loading...